古诗词

太常引·武候

刘秉忠

至人视有一如无。zhì rén shì yǒu yī rú wú。
见义处,便相扶。jiàn yì chù,biàn xiāng fú。
三顾出茅庐。sān gù chū máo lú。
莫不是、先生有图。mò bù shì xiān shēng yǒu tú。
拯危当世,觉民斯道,佩玉已心枯。zhěng wēi dāng shì,jué mín sī dào,pèi yù yǐ xīn kū。
遗恨失吞吴。yí hèn shī tūn wú。
真个是、男儿丈夫。zhēn gè shì nán ér zhàng fū。
刘秉忠

刘秉忠

刘秉忠(1216-1274年),初名刘侃,字仲晦,号藏春散人,邢州(今河北邢台市)人。因信佛教改名子聪,任官后而名刘秉忠。元朝杰出政治家、文学家。刘秉忠是元初政坛一位很具特色的政治人物,对于元代政治体制、典章制度的奠定发挥了重大作用。同时,又是一位诗文词曲兼擅的文学家。至元十一年,逝世。元世祖赠太傅,封赵国公,谥号文贞。元成宗时,追赠太师,改谥文正。元仁宗时,追封常山王。 刘秉忠的作品>>

猜您喜欢

读遗山诗四首

刘秉忠

北里笙歌劝酒杯,南邻门巷冷如灰。běi lǐ shēng gē quàn jiǔ bēi,nán lín mén xiàng lěng rú huī。
秋风万里方摇落,叫杀孤鸿春不回。qiū fēng wàn lǐ fāng yáo luò,jiào shā gū hóng chūn bù huí。

读遗山诗四首

刘秉忠

青云高兴入冥搜,一字非工未肯休。qīng yún gāo xīng rù míng sōu,yī zì fēi gōng wèi kěn xiū。
直到雪消冰泮后,百川春水自东流。zhí dào xuě xiāo bīng pàn hòu,bǎi chuān chūn shuǐ zì dōng liú。

读遗山诗四首

刘秉忠

云霞闪灿动霓旌,轰磕征鼙震地声。yún xiá shǎn càn dòng ní jīng,hōng kē zhēng pí zhèn dì shēng。
千里折冲归指画,将坛孙子独论兵。qiān lǐ zhé chōng guī zhǐ huà,jiāng tán sūn zi dú lùn bīng。

暮春

刘秉忠

百花眼底乱飘零,绿满池塘草又生。bǎi huā yǎn dǐ luàn piāo líng,lǜ mǎn chí táng cǎo yòu shēng。
绝色海棠春也妒,况他风雨本无情。jué sè hǎi táng chūn yě dù,kuàng tā fēng yǔ běn wú qíng。

春晓

刘秉忠

海棠微露湿胭脂,杨柳轻风弄碧丝。hǎi táng wēi lù shī yān zhī,yáng liǔ qīng fēng nòng bì sī。
一片春光都是恨,佳人睡起倚楼时。yī piàn chūn guāng dōu shì hèn,jiā rén shuì qǐ yǐ lóu shí。

新开牡丹

刘秉忠

四月新来三月还,一春光景镜中看。sì yuè xīn lái sān yuè hái,yī chūn guāng jǐng jìng zhōng kàn。
东风也逐情浓处,吹落桃花放牡丹。dōng fēng yě zhú qíng nóng chù,chuī luò táo huā fàng mǔ dān。

雨过登楼

刘秉忠

锦里春光晓望中,雨馀花润草蒙茸。jǐn lǐ chūn guāng xiǎo wàng zhōng,yǔ yú huā rùn cǎo méng rōng。
青山尚在浮烟里,楼上分明见几峰。qīng shān shàng zài fú yān lǐ,lóu shàng fēn míng jiàn jǐ fēng。

宫中曲

刘秉忠

帘卷东风户半开,闲庭烟锁绿纹苔。lián juǎn dōng fēng hù bàn kāi,xián tíng yān suǒ lǜ wén tái。
海棠花上黄昏月,曾照金鸾几度来。hǎi táng huā shàng huáng hūn yuè,céng zhào jīn luán jǐ dù lái。

驼车行

刘秉忠

驼顶丁当响巨铃,万车轧轧一齐鸣。tuó dǐng dīng dāng xiǎng jù líng,wàn chē yà yà yī qí míng。
当年不离沙陀地,辗断金原鼓笛声。dāng nián bù lí shā tuó dì,niǎn duàn jīn yuán gǔ dí shēng。

小溪

刘秉忠

小溪流水碧如油,终日忘机羡白鸥。xiǎo xī liú shuǐ bì rú yóu,zhōng rì wàng jī xiàn bái ōu。
两岸桃花春色里,可能容个钓鱼舟。liǎng àn táo huā chūn sè lǐ,kě néng róng gè diào yú zhōu。

晴望

刘秉忠

楼头凝眺倚晴晖,山势长看水附堤。lóu tóu níng tiào yǐ qíng huī,shān shì zhǎng kàn shuǐ fù dī。
燕子双双衔不遍,凤凰城里落花泥。yàn zi shuāng shuāng xián bù biàn,fèng huáng chéng lǐ luò huā ní。

溪上

刘秉忠

芦花远映钓舟行,渔笛时闻三两声。lú huā yuǎn yìng diào zhōu xíng,yú dí shí wén sān liǎng shēng。
一阵西风吹雨散,夕阳还在水边明。yī zhèn xī fēng chuī yǔ sàn,xī yáng hái zài shuǐ biān míng。

清明后一日过怀来

刘秉忠

居庸春色限燕台,山杏凝寒花未开。jū yōng chūn sè xiàn yàn tái,shān xìng níng hán huā wèi kāi。
驿马萧萧云日晚,一川风雨过怀来。yì mǎ xiāo xiāo yún rì wǎn,yī chuān fēng yǔ guò huái lái。

闲书

刘秉忠

千里家山入寸眸,碧天无际月横钩。qiān lǐ jiā shān rù cùn móu,bì tiān wú jì yuè héng gōu。
书成得得秋风夜,一线微鸿独倚楼。shū chéng dé dé qiū fēng yè,yī xiàn wēi hóng dú yǐ lóu。

春深

刘秉忠

新染蔷薇一扑黄,梨花乱舞白霓裳。xīn rǎn qiáng wēi yī pū huáng,lí huā luàn wǔ bái ní shang。
凭谁收拾春风去,催发酴醾满架香。píng shuí shōu shí chūn fēng qù,cuī fā tú mí mǎn jià xiāng。
108«2345678