古诗词

谢太傅祠

袁枚

一笑翩然载酒行,东山女妓亦苍生。yī xiào piān rán zài jiǔ xíng,dōng shān nǚ jì yì cāng shēng。
能支江左偏安局,难遣中年以后情。néng zhī jiāng zuǒ piān ān jú,nán qiǎn zhōng nián yǐ hòu qíng。
花下残棋儿破敌,镫前老泪客弹筝。huā xià cán qí ér pò dí,dèng qián lǎo lèi kè dàn zhēng。
荒祠隔叶黄鹂语,犹似当初丝竹声。huāng cí gé yè huáng lí yǔ,yóu shì dāng chū sī zhú shēng。
袁枚

袁枚

袁枚(1716-1797)清代诗人、散文家。字子才,号简斋,晚年自号仓山居士、随园主人、随园老人。汉族,钱塘(今浙江杭州)人。乾隆四年进士,历任溧水、江宁等县知县,有政绩,四十岁即告归。在江宁小仓山下筑筑随园,吟咏其中。广收诗弟子,女弟子尤众。袁枚是乾嘉时期代表诗人之一,与赵翼、蒋士铨合称“乾隆三大家”。 袁枚的作品>>

猜您喜欢

玉泉观鱼

袁枚

玉泉何澄清,银河移在地。yù quán hé chéng qīng,yín hé yí zài dì。
戢戢万鱼头,空行渺无际。jí jí wàn yú tóu,kōng xíng miǎo wú jì。
红鳞色陆离,白小影摇曳。hóng lín sè lù lí,bái xiǎo yǐng yáo yè。
窥客若有情,衔花俨相戏。kuī kè ruò yǒu qíng,xián huā yǎn xiāng xì。
池间荇藻长,风定水烟细。chí jiān xìng zǎo zhǎng,fēng dìng shuǐ yān xì。
可惜夕阳沈,钟声云外至。kě xī xī yáng shěn,zhōng shēng yún wài zhì。
春山生睡容,游客有归意。chūn shān shēng shuì róng,yóu kè yǒu guī yì。
回首波纹平,淡月僧门闭。huí shǒu bō wén píng,dàn yuè sēng mén bì。

宝刀歌为云若司马作

袁枚

云若司马真英豪,磨墨捉我题宝刀。yún ruò sī mǎ zhēn yīng háo,mó mò zhuō wǒ tí bǎo dāo。
此刀不许俗笔写,也须笔健如刀者。cǐ dāo bù xǔ sú bǐ xiě,yě xū bǐ jiàn rú dāo zhě。
拔鞘相夸风满庭,将拔未拔刀先鸣。bá qiào xiāng kuā fēng mǎn tíng,jiāng bá wèi bá dāo xiān míng。
电光荧荧射窗冷,夫容飘飘上手轻。diàn guāng yíng yíng shè chuāng lěng,fū róng piāo piāo shàng shǒu qīng。
伸则铿然屈则转,从古英雄善舒卷。shēn zé kēng rán qū zé zhuǎn,cóng gǔ yīng xióng shàn shū juǎn。
海上长鲸见汝愁,月中丹桂为谁短。hǎi shàng zhǎng jīng jiàn rǔ chóu,yuè zhōng dān guì wèi shuí duǎn。
精铁镕成历几年,孟劳身分压龙泉。jīng tiě róng chéng lì jǐ nián,mèng láo shēn fēn yā lóng quán。
可磨巴汉三江水,可走哥翰万里天。kě mó bā hàn sān jiāng shuǐ,kě zǒu gē hàn wàn lǐ tiān。
摩挲拟叩金环问,吾戴吾头不敢近。mó sā nǐ kòu jīn huán wèn,wú dài wú tóu bù gǎn jìn。
今年六月如秋凉,疑是刀来照此方。jīn nián liù yuè rú qiū liáng,yí shì dāo lái zhào cǐ fāng。
吁嗟乎!神农药,尧舜法,一半生人一半杀。xū jiē hū!shén nóng yào,yáo shùn fǎ,yī bàn shēng rén yī bàn shā。
不如君家此物知恩仇,不报仇时绕指柔。bù rú jūn jiā cǐ wù zhī ēn chóu,bù bào chóu shí rào zhǐ róu。

观大龙湫作歌

袁枚

龙湫山高势绝天,一条瀑走兜罗绵。lóng jiǎo shān gāo shì jué tiān,yī tiáo pù zǒu dōu luó mián。
五丈以上尚是水,十丈以下全为烟。wǔ zhàng yǐ shàng shàng shì shuǐ,shí zhàng yǐ xià quán wèi yān。
况复百丈至千丈,水云烟雾虽分焉。kuàng fù bǎi zhàng zhì qiān zhàng,shuǐ yún yān wù suī fēn yān。
初疑天孙工织素,雷棱抛掷银河边。chū yí tiān sūn gōng zhī sù,léi léng pāo zhì yín hé biān。
继疑玉龙耕田倦,九天咳唾唇流涎。jì yí yù lóng gēng tián juàn,jiǔ tiān ké tuò chún liú xián。
谁知乃是风水相摇荡,波回澜卷冰绡联。shuí zhī nǎi shì fēng shuǐ xiāng yáo dàng,bō huí lán juǎn bīng xiāo lián。
分明合并忽迸散,业已坠下还迁延。fēn míng hé bìng hū bèng sàn,yè yǐ zhuì xià hái qiān yán。
有时软舞工作态,如让如慢如盘旋。yǒu shí ruǎn wǔ gōng zuò tài,rú ràng rú màn rú pán xuán。
有时日光来照耀,非青非红五色宣。yǒu shí rì guāng lái zhào yào,fēi qīng fēi hóng wǔ sè xuān。
夜明帘献九公主,诸天花散维摩肩。yè míng lián xiàn jiǔ gōng zhǔ,zhū tiān huā sàn wéi mó jiān。
玉尘万斛橘叟赌,明珠九曲桑女穿。yù chén wàn hú jú sǒu dǔ,míng zhū jiǔ qū sāng nǚ chuān。
到此都难作比拟,岿然独占宇宙奇观偏。dào cǐ dōu nán zuò bǐ nǐ,kuī rán dú zhàn yǔ zhòu qí guān piān。
更怪人立百步外,忽然满面喷寒泉。gèng guài rén lì bǎi bù wài,hū rán mǎn miàn pēn hán quán。
及至逼近龙湫侧,转复发燥神悠然。jí zhì bī jìn lóng jiǎo cè,zhuǎn fù fā zào shén yōu rán。
直是山灵有意作游戏,教我亦复无处穷真诠。zhí shì shān líng yǒu yì zuò yóu xì,jiào wǒ yì fù wú chù qióng zhēn quán。
天台之瀑何狂颠,雁山之瀑何蝉嫣,石门之瀑何喧阗,龙湫之瀑何静妍。tiān tái zhī pù hé kuáng diān,yàn shān zhī pù hé chán yān,shí mén zhī pù hé xuān tián,lóng jiǎo zhī pù hé jìng yán。
化工事事无复笔,一瀑布耳形万千。huà gōng shì shì wú fù bǐ,yī pù bù ěr xíng wàn qiān。
要知地位孤高依傍少,水亦变化如飞仙。yào zhī dì wèi gū gāo yī bàng shǎo,shuǐ yì biàn huà rú fēi xiān。

闻鱼门吏部充四库馆纂修喜寄以诗

袁枚

文思天子搜遗书,子以文名领石渠。wén sī tiān zi sōu yí shū,zi yǐ wén míng lǐng shí qú。
士安不用借五车,嫏嬛福地张华居。shì ān bù yòng jiè wǔ chē,láng huán fú dì zhāng huá jū。
忆昔蛩蛩附蚷虚,两家简牒争搜储,爱而不见心瞿瞿。yì xī qióng qióng fù jù xū,liǎng jiā jiǎn dié zhēng sōu chǔ,ài ér bù jiàn xīn qú qú。
一朝去我翔天都,明堂大开招群儒。yī cháo qù wǒ xiáng tiān dōu,míng táng dà kāi zhāo qún rú。
青藜太乙从从趋,四千年物尽挽输。qīng lí tài yǐ cóng cóng qū,sì qiān nián wù jǐn wǎn shū。
朱文绿字体制殊,龙威玉牒元皇符,汉唐所少元明无。zhū wén lǜ zì tǐ zhì shū,lóng wēi yù dié yuán huáng fú,hàn táng suǒ shǎo yuán míng wú。
咸集舜陛来尧衢,酉山光芒烛太虚。xián jí shùn bì lái yáo qú,yǒu shān guāng máng zhú tài xū。
子与兰台诸大夫,双眸一串牟尼珠,部居别白分锱铢。zi yǔ lán tái zhū dà fū,shuāng móu yī chuàn móu ní zhū,bù jū bié bái fēn zī zhū。
纵难读尽在须臾,但观大略亦足娱。zòng nán dú jǐn zài xū yú,dàn guān dà lüè yì zú yú。
有如饿腹餐天厨,朵颐未动口欲呿。yǒu rú è fù cān tiān chú,duǒ yí wèi dòng kǒu yù qù。
又如大海游蟫鱼,恣汝属餍乐有余。yòu rú dà hǎi yóu yín yú,zì rǔ shǔ yàn lè yǒu yú。
问谁有此遭逢欤,领百万军恐不如。wèn shuí yǒu cǐ zāo féng yú,lǐng bǎi wàn jūn kǒng bù rú。
我犹未免为乡愚,闻见狭隘探索疏。wǒ yóu wèi miǎn wèi xiāng yú,wén jiàn xiá ài tàn suǒ shū。
侧身西望空嗟吁,不能从子为书奴。cè shēn xī wàng kōng jiē xū,bù néng cóng zi wèi shū nú。
愿钞书目遥寄予,俾得约略知些须,此身不负生唐虞。yuàn chāo shū mù yáo jì yǔ,bǐ dé yuē lüè zhī xiē xū,cǐ shēn bù fù shēng táng yú。

禹陵

袁枚

天地平成始,皇王禅让终。tiān dì píng chéng shǐ,huáng wáng chán ràng zhōng。
一人生石纽,万古辟蚕丛。yī rén shēng shí niǔ,wàn gǔ pì cán cóng。
玉斗胸垂象,金鼗耳启聪。yù dòu xiōng chuí xiàng,jīn táo ěr qǐ cōng。
寻书斋委宛,受牒作司空。xún shū zhāi wěi wǎn,shòu dié zuò sī kōng。
地险龙门凿,人功鸟道通。dì xiǎn lóng mén záo,rén gōng niǎo dào tōng。
为鱼援赤子,干蛊慰黄熊。wèi yú yuán chì zi,gàn gǔ wèi huáng xióng。
学裸姑徇俗,乘樏又转蓬。xué luǒ gū xùn sú,chéng lěi yòu zhuǎn péng。
庚辰禽水怪,竖亥步崆峒。gēng chén qín shuǐ guài,shù hài bù kōng dòng。
贰负甘双梏,将军号百虫。èr fù gān shuāng gù,jiāng jūn hào bǎi chóng。
尝闻下车泣,忍过羽山东。cháng wén xià chē qì,rěn guò yǔ shān dōng。
破石佳儿出,开山遁甲穷。pò shí jiā ér chū,kāi shān dùn jiǎ qióng。
勤能师睪子,威不赦防风。qín néng shī yì zi,wēi bù shè fáng fēng。
息壤波全奠,扶桑日更红。xī rǎng bō quán diàn,fú sāng rì gèng hóng。
过门心澹泊,造粉事朦胧。guò mén xīn dàn pō,zào fěn shì méng lóng。
铸鼎神奸列,遐方玉帛同。zhù dǐng shén jiān liè,xiá fāng yù bó tóng。
偶然巡越甸,遽尔堕轩弓。ǒu rán xún yuè diān,jù ěr duò xuān gōng。
身自跳天上,椑应葬穴中。shēn zì tiào tiān shàng,bēi yīng zàng xué zhōng。
葛绷烟露冷,阴眄水云空。gé bēng yān lù lěng,yīn miǎn shuǐ yún kōng。
复土来苍鸟,南风送祝融。fù tǔ lái cāng niǎo,nán fēng sòng zhù róng。
江山犹拱侍,庙貌更穹隆。jiāng shān yóu gǒng shì,miào mào gèng qióng lóng。
真冷怀文命,偏枯想圣躬。zhēn lěng huái wén mìng,piān kū xiǎng shèng gōng。
两厢环岳牧,九殿拜儿童。liǎng xiāng huán yuè mù,jiǔ diàn bài ér tóng。
窆石摩挲古,衡碑刻划工。biǎn shí mó sā gǔ,héng bēi kè huà gōng。
微臣擎旨酒,不敢献玄宫。wēi chén qíng zhǐ jiǔ,bù gǎn xiàn xuán gōng。

绝命词

袁枚

赋性生来本野流,手提竹杖过通州。fù xìng shēng lái běn yě liú,shǒu tí zhú zhàng guò tōng zhōu。
饭篮向晓迎残月,歌板临风唱晚秋。fàn lán xiàng xiǎo yíng cán yuè,gē bǎn lín fēng chàng wǎn qiū。
两脚踏翻尘世路,一肩担尽古今愁。liǎng jiǎo tà fān chén shì lù,yī jiān dān jǐn gǔ jīn chóu。
如今不受嗟来食,村犬何须吠不休。rú jīn bù shòu jiē lái shí,cūn quǎn hé xū fèi bù xiū。

山行杂咏

袁枚

十里崎岖半里平,一峰才送一峰迎。shí lǐ qí qū bàn lǐ píng,yī fēng cái sòng yī fēng yíng。
青山似茧将人裹,不信前头有路行。qīng shān shì jiǎn jiāng rén guǒ,bù xìn qián tóu yǒu lù xíng。

春风

袁枚

春风如贵客,一到便繁华。chūn fēng rú guì kè,yī dào biàn fán huá。
来扫千山雪,归留万国花。lái sǎo qiān shān xuě,guī liú wàn guó huā。

偶步

袁枚

偶步西廊下,幽兰一朵开。ǒu bù xī láng xià,yōu lán yī duǒ kāi。
是谁先报信,便有蜜蜂来?shì shuí xiān bào xìn,biàn yǒu mì fēng lái?

春日杂诗

袁枚

千枝红雨万重烟,画出诗人得意天。qiān zhī hóng yǔ wàn zhòng yān,huà chū shī rén dé yì tiān。
山上春云如我懒,日高犹宿翠微巅。shān shàng chūn yún rú wǒ lǎn,rì gāo yóu sù cuì wēi diān。

新正十一日还山

袁枚

自觉山人胆足夸,行年七十走天涯。zì jué shān rén dǎn zú kuā,xíng nián qī shí zǒu tiān yá。
公然一万三千里,听水听风笑到家。gōng rán yī wàn sān qiān lǐ,tīng shuǐ tīng fēng xiào dào jiā。
迎门儿女庆团圞,邻里争当远客看。yíng mén ér nǚ qìng tuán luán,lín lǐ zhēng dāng yuǎn kè kàn。
不是桃源真福地,如何鸡犬尽平安。bù shì táo yuán zhēn fú dì,rú hé jī quǎn jǐn píng ān。
香雪阶前扑面飞,喜从香里解征衣。xiāng xuě jiē qián pū miàn fēi,xǐ cóng xiāng lǐ jiě zhēng yī。
老妻指向诸姬笑,不为梅花尚不归。lǎo qī zhǐ xiàng zhū jī xiào,bù wèi méi huā shàng bù guī。
一双孔雀艳归装,惹得倾城士女狂。yī shuāng kǒng què yàn guī zhuāng,rě dé qīng chéng shì nǚ kuáng。
为要诱他开翠尾,丽人来往尽浓妆。wèi yào yòu tā kāi cuì wěi,lì rén lái wǎng jǐn nóng zhuāng。
宾客连宵坐满庭,问山问海问花名。bīn kè lián xiāo zuò mǎn tíng,wèn shān wèn hǎi wèn huā míng。
急抄诗与诸公读,省得衰翁说不清。jí chāo shī yǔ zhū gōng dú,shěng dé shuāi wēng shuō bù qīng。
重理残书喜不支,一言拟告世人知。zhòng lǐ cán shū xǐ bù zhī,yī yán nǐ gào shì rén zhī。
莫嫌海角天涯远,但肯摇鞭有到时。mò xián hǎi jiǎo tiān yá yuǎn,dàn kěn yáo biān yǒu dào shí。

续诗品·尚识

袁枚

学如弓弩,才如箭镞。xué rú gōng nǔ,cái rú jiàn zú。
识以领之,方能中鹄。shí yǐ lǐng zhī,fāng néng zhōng gǔ。
善学邯郸,莫失故步。shàn xué hán dān,mò shī gù bù。
善求仙方,不为药误。shàn qiú xiān fāng,bù wèi yào wù。
我有禅灯,独照独明。wǒ yǒu chán dēng,dú zhào dú míng。
不取亦取,虽师勿师。bù qǔ yì qǔ,suī shī wù shī。

题画

袁枚

村落晚晴天,桃花映水鲜。cūn luò wǎn qíng tiān,táo huā yìng shuǐ xiān。
牧童何处去?牛背一鸥眠。mù tóng hé chù qù?niú bèi yī ōu mián。

续诗品·崇意

袁枚

虞舜教夔,曰“诗言志”。yú shùn jiào kuí,yuē shī yán zhì。
何今之人,多辞寡意?hé jīn zhī rén,duō cí guǎ yì?
意似主人,辞如奴婢。yì shì zhǔ rén,cí rú nú bì。
主弱奴强,呼之不至。zhǔ ruò nú qiáng,hū zhī bù zhì。
穿贯无绳,散钱委地。chuān guàn wú shéng,sàn qián wěi dì。
开千枝花,一本所系。kāi qiān zhī huā,yī běn suǒ xì。

续诗品·精思

袁枚

疾行善步,两不能全。jí xíng shàn bù,liǎng bù néng quán。
暴长之物,其亡忽焉。bào zhǎng zhī wù,qí wáng hū yān。
文不加点,兴到语耳。wén bù jiā diǎn,xīng dào yǔ ěr。
孔明天才,思十反矣。kǒng míng tiān cái,sī shí fǎn yǐ。
惟思之精,屈曲超迈。wéi sī zhī jīng,qū qū chāo mài。
人居屋中,我来天外。rén jū wū zhōng,wǒ lái tiān wài。
1051234567