古诗词

十二月初九日渡海

郑孝胥

屯云连岛屿,漏日射波澜。tún yún lián dǎo yǔ,lòu rì shè bō lán。
不觉天风劲,空怜海水寒。bù jué tiān fēng jìn,kōng lián hǎi shuǐ hán。
乞归翻远逝,称老得游观。qǐ guī fān yuǎn shì,chēng lǎo dé yóu guān。
鸟兽同群者,移情可是难?niǎo shòu tóng qún zhě,yí qíng kě shì nán?
猜您喜欢

磨墨

郑孝胥

半池秋露起玄云,宜与幽人伴夜分。bàn chí qiū lù qǐ xuán yún,yí yǔ yōu rén bàn yè fēn。
湛碧凝香徐作晕,镕脂转玉静无纹。zhàn bì níng xiāng xú zuò yūn,róng zhī zhuǎn yù jìng wú wén。
神游物表心谁契,手挹天浆意已醺。shén yóu wù biǎo xīn shuí qì,shǒu yì tiān jiāng yì yǐ xūn。
磨墨磨人更休问,凭将淳酖入深文。mó mò mó rén gèng xiū wèn,píng jiāng chún zhèn rù shēn wén。

九日

郑孝胥

西风欺我又三秋,抑郁犹能隐市楼。xī fēng qī wǒ yòu sān qiū,yì yù yóu néng yǐn shì lóu。
不饮而狂应胜醉,违人谁伴亦成游。bù yǐn ér kuáng yīng shèng zuì,wéi rén shuí bàn yì chéng yóu。
亢龙用九曾何悔,旅燕随阳岂自谋。kàng lóng yòng jiǔ céng hé huǐ,lǚ yàn suí yáng qǐ zì móu。
见说战场丛菊在,归心一放忽难收。jiàn shuō zhàn chǎng cóng jú zài,guī xīn yī fàng hū nán shōu。

闻笳

郑孝胥

楼窗未白已闻笳,旧梦惊回失岁华。lóu chuāng wèi bái yǐ wén jiā,jiù mèng jīng huí shī suì huá。
短后荷戈心纵在,南冠挟策计终差。duǎn hòu hé gē xīn zòng zài,nán guān xié cè jì zhōng chà。
相从休比龙云逐,一往空愁马齿加。xiāng cóng xiū bǐ lóng yún zhú,yī wǎng kōng chóu mǎ chǐ jiā。
挥洒推敲吾事了,不妨断送冷生涯。huī sǎ tuī qiāo wú shì le,bù fáng duàn sòng lěng shēng yá。

和释戡元日韵

郑孝胥

窗下谈鸡老不晨,梦中无患亦无身。chuāng xià tán jī lǎo bù chén,mèng zhōng wú huàn yì wú shēn。
来游世外逃虚世,真作人间失路人。lái yóu shì wài táo xū shì,zhēn zuò rén jiān shī lù rén。
秦令肯容李斯客,新朝难逐子云贫。qín lìng kěn róng lǐ sī kè,xīn cháo nán zhú zi yún pín。
绕梁一曲凭谁和,应待歌声与暗尘。rào liáng yī qū píng shuí hé,yīng dài gē shēng yǔ àn chén。

初五晓

郑孝胥

回首相从五十年,真成一梦送华颠。huí shǒu xiāng cóng wǔ shí nián,zhēn chéng yī mèng sòng huá diān。
他乡久客姑埋骨,苦调孤弹更断弦。tā xiāng jiǔ kè gū mái gǔ,kǔ diào gū dàn gèng duàn xián。
此世人无胜天幸,未亡我乃让君先。cǐ shì rén wú shèng tiān xìng,wèi wáng wǒ nǎi ràng jūn xiān。
谁知夜起庵中客,夜夜惊魂落月前。shuí zhī yè qǐ ān zhōng kè,yè yè jīng hún luò yuè qián。

三月十一夕

郑孝胥

痴顽可是恋人间,死别犹伤去不还。chī wán kě shì liàn rén jiān,sǐ bié yóu shāng qù bù hái。
渐悟馀生元易散,尽成往事杳难攀。jiàn wù yú shēng yuán yì sàn,jǐn chéng wǎng shì yǎo nán pān。
孑遗岂识天何意,磨折方愁老益艰。jié yí qǐ shí tiān hé yì,mó zhé fāng chóu lǎo yì jiān。
却道明朝又生日,莫将情况问初鳏。què dào míng cháo yòu shēng rì,mò jiāng qíng kuàng wèn chū guān。

偕郭侗伯周立之郭筱麓登中原高台

郑孝胥

渐没楼台海气荒,倚阑犹及送残阳。jiàn méi lóu tái hǎi qì huāng,yǐ lán yóu jí sòng cán yáng。
碧云合处灯初上,秋思来时袂已凉。bì yún hé chù dēng chū shàng,qiū sī lái shí mèi yǐ liáng。
攀塔叫天天亦醉,促弦鸣夜夜非长。pān tǎ jiào tiān tiān yì zuì,cù xián míng yè yè fēi zhǎng。
人间那得安心地,才信人间是异乡。rén jiān nà dé ān xīn dì,cái xìn rén jiān shì yì xiāng。

琵琶湖中秋

郑孝胥

谁遣琵琶化此湖,歌声终古绕西都。shuí qiǎn pí pá huà cǐ hú,gē shēng zhōng gǔ rào xī dōu。
锦帆拂水成殊色,杰阁藏林想霸图。jǐn fān fú shuǐ chéng shū sè,jié gé cáng lín xiǎng bà tú。
一角夕阳山尽处,万家灯火夜归无。yī jiǎo xī yáng shān jǐn chù,wàn jiā dēng huǒ yè guī wú。
石山寺外唐桥月,莫向愁人问故吾。shí shān sì wài táng qiáo yuè,mò xiàng chóu rén wèn gù wú。

小仓正恒招宿舞子住友别业

郑孝胥

楼馆嵯峨倚暮空,雨声竟夕杂松风。lóu guǎn cuó é yǐ mù kōng,yǔ shēng jìng xī zá sōng fēng。
逃虚路出沧桑外,愤世人来醉梦中。táo xū lù chū cāng sāng wài,fèn shì rén lái zuì mèng zhōng。
入海扁舟应已具,看云孤岛更谁同。rù hǎi biǎn zhōu yīng yǐ jù,kàn yún gū dǎo gèng shuí tóng。
白鸥欲下还飞去,莫为高吟怪此翁。bái ōu yù xià hái fēi qù,mò wèi gāo yín guài cǐ wēng。

九日雨中日光山湖楼

郑孝胥

江户东趋揭日光,泉飞枫醉及重阳。jiāng hù dōng qū jiē rì guāng,quán fēi fēng zuì jí zhòng yáng。
正从云裹窥山态,却向峰头得水乡。zhèng cóng yún guǒ kuī shān tài,què xiàng fēng tóu dé shuǐ xiāng。
洛下故人殊缱绻,雨中吟思极苍茫。luò xià gù rén shū qiǎn quǎn,yǔ zhōng yín sī jí cāng máng。
登高莫动将归感,聊借深杯作道场。dēng gāo mò dòng jiāng guī gǎn,liáo jiè shēn bēi zuò dào chǎng。

近卫文麿公爵招宴星冈茶寮小田切万寿之助即席赠诗次其原韵

郑孝胥

义士忠臣道在东,神州端与陆沈同。yì shì zhōng chén dào zài dōng,shén zhōu duān yǔ lù shěn tóng。
世间岂可丧人理,天下谁堪论至公。shì jiān qǐ kě sàng rén lǐ,tiān xià shuí kān lùn zhì gōng。
逐臭转丸虽自喜,浮花客慧总成空。zhú chòu zhuǎn wán suī zì xǐ,fú huā kè huì zǒng chéng kōng。
欲知雾散云收日,正落旁观屈指中。yù zhī wù sàn yún shōu rì,zhèng luò páng guān qū zhǐ zhōng。

近卫文麿公爵招宴星冈茶寮小田切万寿之助即席赠诗次其原韵

郑孝胥

举世同污偶获全,与君握手叹馀年。jǔ shì tóng wū ǒu huò quán,yǔ jūn wò shǒu tàn yú nián。
公卿重义应增气,衰朽投闲欲胜天。gōng qīng zhòng yì yīng zēng qì,shuāi xiǔ tóu xián yù shèng tiān。
红叶正酣倾别酒,秋风适起放归船。hóng yè zhèng hān qīng bié jiǔ,qiū fēng shì qǐ fàng guī chuán。
申胥见比吾何敢,聊为披肝皎日前。shēn xū jiàn bǐ wú hé gǎn,liáo wèi pī gān jiǎo rì qián。

周梅泉五十诗

郑孝胥

门巷相望密往来,十年歌哭暗相哀。mén xiàng xiāng wàng mì wǎng lái,shí nián gē kū àn xiāng āi。
牧之刻意伤豪兴,同父牢愁郁霸才。mù zhī kè yì shāng háo xīng,tóng fù láo chóu yù bà cái。
已对绿荫疏酒盏,却寻旧梦就书堆。yǐ duì lǜ yīn shū jiǔ zhǎn,què xún jiù mèng jiù shū duī。
人间换劫才弹指,莫信吾侪一念灰。rén jiān huàn jié cái dàn zhǐ,mò xìn wú chái yī niàn huī。

和胡琴初归计韵

郑孝胥

置子空期生死地,漫漫长夜几时明。zhì zi kōng qī shēng sǐ dì,màn màn zhǎng yè jǐ shí míng。
心声只觉词弥苦,天意谁言乱渐平。xīn shēng zhǐ jué cí mí kǔ,tiān yì shuí yán luàn jiàn píng。
从老得衰才既尽,再兴一姓志难成。cóng lǎo dé shuāi cái jì jǐn,zài xīng yī xìng zhì nán chéng。
佣书卖卜真同调,末路聊堪小技名。yōng shū mài bo zhēn tóng diào,mò lù liáo kān xiǎo jì míng。

和鄞县杨霁园

郑孝胥

高人意度吉人辞,倾盖相亲胜旧知。gāo rén yì dù jí rén cí,qīng gài xiāng qīn shèng jiù zhī。
讲学力能动豪杰,从亡世已弃衰迟。jiǎng xué lì néng dòng háo jié,cóng wáng shì yǐ qì shuāi chí。
空山莫惮操孤调,邪说凭谁斩乱丝。kōng shān mò dàn cāo gū diào,xié shuō píng shuí zhǎn luàn sī。
夜起庵中独醒者,为公自慰罢伤时。yè qǐ ān zhōng dú xǐng zhě,wèi gōng zì wèi bà shāng shí。