古诗词

陈仁先听松图

郑孝胥

飒飒寻徐至,飕飕久未停。sà sà xún xú zhì,sōu sōu jiǔ wèi tíng。
崩腾赴空阔,萧洒出沉冥。bēng téng fù kōng kuò,xiāo sǎ chū chén míng。
倚石梦初觉,推窗酒欲醒。yǐ shí mèng chū jué,tuī chuāng jiǔ yù xǐng。
劝君勤洗耳,凡响不须听。quàn jūn qín xǐ ěr,fán xiǎng bù xū tīng。
猜您喜欢

哭顾五子朋

郑孝胥

称疾因解兵,用世志已灰。chēng jí yīn jiě bīng,yòng shì zhì yǐ huī。
尚思得佳传,非君孰能为?shàng sī dé jiā chuán,fēi jūn shú néng wèi?
君虽避衰世,浩气殊不亏。jūn suī bì shuāi shì,hào qì shū bù kuī。
一生意凛凛,可以厉诡随。yī shēng yì lǐn lǐn,kě yǐ lì guǐ suí。
愿列君传中,存亡能几时。yuàn liè jūn chuán zhōng,cún wáng néng jǐ shí。
江西陈伯严,为文有古姿。jiāng xī chén bó yán,wèi wén yǒu gǔ zī。
他年求下笔,窃比聃与非。tā nián qiú xià bǐ,qiè bǐ dān yǔ fēi。

赠林赞虞侍郎

郑孝胥

我朝二百年,未尝用闽士。wǒ cháo èr bǎi nián,wèi cháng yòng mǐn shì。
闽人入军机,有之自公始。mǐn rén rù jūn jī,yǒu zhī zì gōng shǐ。
公虽负清望,峭直素难比。gōng suī fù qīng wàng,qiào zhí sù nán bǐ。
特擢由圣明,此外更何恃。tè zhuó yóu shèng míng,cǐ wài gèng hé shì。
孤立固甚危,诡随亦吾耻。gū lì gù shén wēi,guǐ suí yì wú chǐ。
愿先收人心,以此立宗旨。yuàn xiān shōu rén xīn,yǐ cǐ lì zōng zhǐ。
用人与行政,切忌犯不韪。yòng rén yǔ xíng zhèng,qiè jì fàn bù wěi。
但令识轻重,缓急差可倚。dàn lìng shí qīng zhòng,huǎn jí chà kě yǐ。
亦莫太矫激,徐徐布条理。yì mò tài jiǎo jī,xú xú bù tiáo lǐ。
朋党兆已萌,勿使祸再起。péng dǎng zhào yǐ méng,wù shǐ huò zài qǐ。
时艰至此极,任重宁足喜。shí jiān zhì cǐ jí,rèn zhòng níng zú xǐ。
连宵语月下,含意深无底。lián xiāo yǔ yuè xià,hán yì shēn wú dǐ。
惟将忧国涕,珍重付江水。wéi jiāng yōu guó tì,zhēn zhòng fù jiāng shuǐ。

陶斋尚属属题陶公亭雪夜评碑图

郑孝胥

天玺遗文窥倒薤,昔尝遇之刘与蒯。tiān xǐ yí wén kuī dào xiè,xī cháng yù zhī liú yǔ kuǎi。
陶公亭上有新评,完本神明遂无对。táo gōng tíng shàng yǒu xīn píng,wán běn shén míng suì wú duì。
我从黄鹄山头来,披图读碑怀暂开。wǒ cóng huáng gǔ shān tóu lái,pī tú dú bēi huái zàn kāi。
太真未敢轻江左,觉叹夷吾是霸才。tài zhēn wèi gǎn qīng jiāng zuǒ,jué tàn yí wú shì bà cái。

王司直求题十二辰图赋得猴

郑孝胥

我生惟庚申,于今实后死。wǒ shēng wéi gēng shēn,yú jīn shí hòu sǐ。
披图偿宿诺,逝者呼不起。pī tú cháng sù nuò,shì zhě hū bù qǐ。
王孙虽狡兽,微劣何足齿。wáng sūn suī jiǎo shòu,wēi liè hé zú chǐ。
吾窥岳渎经,秘记禹行水。wú kuī yuè dú jīng,mì jì yǔ xíng shuǐ。
风雷阻铜柏,木石尽披靡。fēng léi zǔ tóng bǎi,mù shí jǐn pī mí。
百灵悚奔集,神怪出淮涘。bǎi líng sǒng bēn jí,shén guài chū huái sì。
伸颈逾百尺,九象力难拟。shēn jǐng yú bǎi chǐ,jiǔ xiàng lì nán nǐ。
腾踔何倏忽,应对巧莫比。téng chuō hé shū hū,yīng duì qiǎo mò bǐ。
其名无支祈,状乃猕猴似。qí míng wú zhī qí,zhuàng nǎi mí hóu shì。
文命有忧之,童律安可使。wén mìng yǒu yōu zhī,tóng lǜ ān kě shǐ。
终焉授庚辰,遂徙龟山趾。zhōng yān shòu gēng chén,suì xǐ guī shān zhǐ。
此公久厌世,偃卧古井底。cǐ gōng jiǔ yàn shì,yǎn wò gǔ jǐng dǐ。
万牛引不前,坚定孰如彼?wàn niú yǐn bù qián,jiān dìng shú rú bǐ?

二月廿六日雨中诣雨花台安隐寺奠顾五子朋

郑孝胥

清明俄已过,云气暗建业。qīng míng é yǐ guò,yún qì àn jiàn yè。
欲寻野哭地,度此风雨劫。yù xún yě kū dì,dù cǐ fēng yǔ jié。
顾五未入土,扣棺奈长阖。gù wǔ wèi rù tǔ,kòu guān nài zhǎng hé。
素帷手自褰,吞泪久于邑。sù wéi shǒu zì qiān,tūn lèi jiǔ yú yì。
当时分手易,岂意遂难合。dāng shí fēn shǒu yì,qǐ yì suì nán hé。
回思前世事,迷罔魂旋接。huí sī qián shì shì,mí wǎng hún xuán jiē。
病僧讶吾状,累问曾不答。bìng sēng yà wú zhuàng,lèi wèn céng bù dá。
我曹时既逝,待死等荷锸。wǒ cáo shí jì shì,dài sǐ děng hé chā。
沉吟起酹酒,何用恋一霎。chén yín qǐ lèi jiǔ,hé yòng liàn yī shà。
肩舆下高冈,苦雾泳城堞。jiān yú xià gāo gāng,kǔ wù yǒng chéng dié。
照眼小桃红,泫然更承睫。zhào yǎn xiǎo táo hóng,xuàn rán gèng chéng jié。

三月十二日四十八岁初度是日自上海赴南京

郑孝胥

坐思老来味,零落期渐近。zuò sī lǎo lái wèi,líng luò qī jiàn jìn。
击碎珊瑚枝,于意终有吝。jī suì shān hú zhī,yú yì zhōng yǒu lìn。
解兵虽经年,世故犹相慁。jiě bīng suī jīng nián,shì gù yóu xiāng hùn。
奔波谁汝役,缩手亦霜鬓。bēn bō shuí rǔ yì,suō shǒu yì shuāng bìn。
今辰愈不乐,新齿恩爱刃。jīn chén yù bù lè,xīn chǐ ēn ài rèn。
心知无万全,策马突坚阵。xīn zhī wú wàn quán,cè mǎ tū jiān zhèn。
袖中衔诗本,怏怏入吴郡。xiù zhōng xián shī běn,yàng yàng rù wú jùn。
形骸何足道,所惜在方寸。xíng hái hé zú dào,suǒ xī zài fāng cùn。

三月十二日四十八岁初度是日自上海赴南京

郑孝胥

平生自谓刚,百炼成绕指。píng shēng zì wèi gāng,bǎi liàn chéng rào zhǐ。
丑枝还着花,一笑诚可已。chǒu zhī hái zhe huā,yī xiào chéng kě yǐ。
相欢曾几时,往事同覆水。xiāng huān céng jǐ shí,wǎng shì tóng fù shuǐ。
奇情谁能羁,绝世骋恢诡。qí qíng shuí néng jī,jué shì chěng huī guǐ。
勇决实起予,我乃不如尔。yǒng jué shí qǐ yǔ,wǒ nǎi bù rú ěr。
龙剑何必合,小别辄万里。lóng jiàn hé bì hé,xiǎo bié zhé wàn lǐ。
琅琊王伯舆,区区为情死。láng yá wáng bó yú,qū qū wèi qíng sǐ。

端午桥制军属题余忠宣楷书卷

郑孝胥

尚书重忠义,甚喜得余阙。shàng shū zhòng zhōng yì,shén xǐ dé yú quē。
五百七十年,向往记岁月。wǔ bǎi qī shí nián,xiàng wǎng jì suì yuè。
阙称善楷书,此卷果精密。quē chēng shàn kǎi shū,cǐ juǎn guǒ jīng mì。
气出乌丝阑,严整见风骨。qì chū wū sī lán,yán zhěng jiàn fēng gǔ。
释褐授泗州,结习殊未脱。shì hè shòu sì zhōu,jié xí shū wèi tuō。
当时为谁写,郑重署官阀。dāng shí wèi shuí xiě,zhèng zhòng shǔ guān fá。
安知弄翰手,挥戈乃尤杰。ān zhī nòng hàn shǒu,huī gē nǎi yóu jié。
孤立万贼中,江淮赖全活。gū lì wàn zéi zhōng,jiāng huái lài quán huó。
屯田治战具,经营非苟率。tún tián zhì zhàn jù,jīng yíng fēi gǒu lǜ。
大厦既难支,终为寇所没。dà shà jì nán zhī,zhōng wèi kòu suǒ méi。
翰林辞不往,守死信苦节。hàn lín cí bù wǎng,shǒu sǐ xìn kǔ jié。
书生任军旅,所恃祇抗烈。shū shēng rèn jūn lǚ,suǒ shì qí kàng liè。
戍边虽生还,望古犹郁勃。shù biān suī shēng hái,wàng gǔ yóu yù bó。

沈友卿周顺卿刘厚生招游惠山

郑孝胥

惠山以泉鸣天下,早岁独游谁见迓。huì shān yǐ quán míng tiān xià,zǎo suì dú yóu shuí jiàn yà。
解衣小坐漪澜堂,惟爱清泠盈石罅。jiě yī xiǎo zuò yī lán táng,wéi ài qīng líng yíng shí xià。
识君恨晚二十年,好事重来览台榭。shí jūn hèn wǎn èr shí nián,hǎo shì zhòng lái lǎn tái xiè。
楼廊墙宇互遮蔽,名胜翻憎困构架。lóu láng qiáng yǔ hù zhē bì,míng shèng fān zēng kùn gòu jià。
贵游子弟岂知山,徒侈祠堂竞陵跨。guì yóu zi dì qǐ zhī shān,tú chǐ cí táng jìng líng kuà。
稍登高处始出世,郁郁郊原尽桑柘。shāo dēng gāo chù shǐ chū shì,yù yù jiāo yuán jǐn sāng zhè。
锡山一峰伏复起,断塔著天如仰射。xī shān yī fēng fú fù qǐ,duàn tǎ zhù tiān rú yǎng shè。
河流城市相掩映,遥指帆樯认湾汊。hé liú chéng shì xiāng yǎn yìng,yáo zhǐ fān qiáng rèn wān chà。
茧稻岁易六百万,富甲数郡真可霸。jiǎn dào suì yì liù bǎi wàn,fù jiǎ shù jùn zhēn kě bà。
既富教之古有云,成俗方看待文化。jì fù jiào zhī gǔ yǒu yún,chéng sú fāng kàn dài wén huà。
桥头从倚恋山色,窥客时时过娇姹。qiáo tóu cóng yǐ liàn shān sè,kuī kè shí shí guò jiāo chà。
诸君娱我期尽欢,画舫清歌入深夜。zhū jūn yú wǒ qī jǐn huān,huà fǎng qīng gē rù shēn yè。
此游乐甚当再来,谋为东坡筑精舍。cǐ yóu lè shén dāng zài lái,móu wèi dōng pō zhù jīng shě。

书日报后

郑孝胥

一生走仁义,自谓性所有。yī shēng zǒu rén yì,zì wèi xìng suǒ yǒu。
未甘师古人,况逐筲与斗。wèi gān shī gǔ rén,kuàng zhú shāo yǔ dòu。
戊庚逮今兹,躁进互击掊。wù gēng dǎi jīn zī,zào jìn hù jī póu。
谬兴种族论,国事迫解纽。miù xīng zhǒng zú lùn,guó shì pò jiě niǔ。
惟予倡群学,荡荡辟天牖。wéi yǔ chàng qún xué,dàng dàng pì tiān yǒu。
滔天几漂山,终欲关其口。tāo tiān jǐ piāo shān,zhōng yù guān qí kǒu。
彼曹身倏灭,污我冀不朽。bǐ cáo shēn shū miè,wū wǒ jì bù xiǔ。
甚黠亦可怜,笑骂颜孔厚。shén xiá yì kě lián,xiào mà yán kǒng hòu。
诸公工罔上,抚中果安否?zhū gōng gōng wǎng shàng,fǔ zhōng guǒ ān fǒu?
名德既不昌,颜回岂为寿!míng dé jì bù chāng,yán huí qǐ wèi shòu!

答夏剑臣

郑孝胥

深人何妨作浅语,浅人好深终非深。shēn rén hé fáng zuò qiǎn yǔ,qiǎn rén hǎo shēn zhōng fēi shēn。
观人以此得八九,能辨深浅真知音。guān rén yǐ cǐ dé bā jiǔ,néng biàn shēn qiǎn zhēn zhī yīn。
夏君善我比子尹,子尹绝肆吾所畏。xià jūn shàn wǒ bǐ zi yǐn,zi yǐn jué sì wú suǒ wèi。
冷情暖思却难同,饮水自知在馀味。lěng qíng nuǎn sī què nán tóng,yǐn shuǐ zì zhī zài yú wèi。
旧学商量今有几,终让义宁陈君耳。jiù xué shāng liàng jīn yǒu jǐ,zhōng ràng yì níng chén jūn ěr。
夏君才调更清真,长吉谁能加以理。xià jūn cái diào gèng qīng zhēn,zhǎng jí shuí néng jiā yǐ lǐ。

题海昌徐垣云柯乡思亲图

郑孝胥

奋身赴清流,以策全儿女。fèn shēn fù qīng liú,yǐ cè quán ér nǚ。
儿老苦思亲,亲亡才廿许。ér lǎo kǔ sī qīn,qīn wáng cái niàn xǔ。
孰能减己龄,持以寿阿母。shú néng jiǎn jǐ líng,chí yǐ shòu ā mǔ。
不惮伤君心,少孤自哀楚。bù dàn shāng jūn xīn,shǎo gū zì āi chǔ。

丁叔雅示猿叟书册

郑孝胥

猿叟吾酷爱,谓可追杨风。yuán sǒu wú kù ài,wèi kě zhuī yáng fēng。
玩其使笔处,如开两石弓。wán qí shǐ bǐ chù,rú kāi liǎng shí gōng。
篆书到阳冰,分书迈蔡钟。zhuàn shū dào yáng bīng,fēn shū mài cài zhōng。
真行已小低,米董一扫空。zhēn xíng yǐ xiǎo dī,mǐ dǒng yī sǎo kōng。
主张在北碑,摆脱馀颜公。zhǔ zhāng zài běi bēi,bǎi tuō yú yán gōng。
常熟夸意态,雅步颇雍容。cháng shú kuā yì tài,yǎ bù pǒ yōng róng。
视何究莫逮,飞走技不同。shì hé jiū mò dǎi,fēi zǒu jì bù tóng。

丁叔雅示猿叟书册

郑孝胥

目中有猿叟,他书不能观。mù zhōng yǒu yuán sǒu,tā shū bù néng guān。
久久渐自厌,愈观还不安。jiǔ jiǔ jiàn zì yàn,yù guān hái bù ān。
坡公诮嵬騀,苦骄实至言。pō gōng qiào wéi ě,kǔ jiāo shí zhì yán。
鲁直晚言书,欹倒宁不完。lǔ zhí wǎn yán shū,yī dào níng bù wán。
稍会二子意,转愁笔墨痕。shāo huì èr zi yì,zhuǎn chóu bǐ mò hén。
叟固吾不欺,世外自有天。sǒu gù wú bù qī,shì wài zì yǒu tiān。

狄楚青属题明人墨迹三种于公谦

郑孝胥

景泰能守国,太上竟得返。jǐng tài néng shǒu guó,tài shàng jìng dé fǎn。
于谦不世功,戮之岂无赧。yú qiān bù shì gōng,lù zhī qǐ wú nǎn。
小人竞功名,朝事几覆反。xiǎo rén jìng gōng míng,cháo shì jǐ fù fǎn。
怀才卒难全,翰墨空挂眼。huái cái zú nán quán,hàn mò kōng guà yǎn。