古诗词

栗兄书言荔支老树枯矣因感念介节叔祖

郑孝胥

岁星人望鲁灵光,此树婆娑共可伤。suì xīng rén wàng lǔ líng guāng,cǐ shù pó suō gòng kě shāng。
不见赪虬虚老屋,载寻白发亦空堂。bù jiàn chēng qiú xū lǎo wū,zài xún bái fā yì kōng táng。
披书海国怀难遣,照影池波梦岂忘。pī shū hǎi guó huái nán qiǎn,zhào yǐng chí bō mèng qǐ wàng。
凭仗阿兄勤点缀,春寒更与种修篁。píng zhàng ā xiōng qín diǎn zhuì,chūn hán gèng yǔ zhǒng xiū huáng。
猜您喜欢

使日杂诗

郑孝胥

海上群山跋浪来,千苍万翠画图开。hǎi shàng qún shān bá làng lái,qiān cāng wàn cuì huà tú kāi。
朝阳巧欲施金采,涌出参差白雪堆。cháo yáng qiǎo yù shī jīn cǎi,yǒng chū cān chà bái xuě duī。

使日杂诗

郑孝胥

户枢流水理殊明,惰慢终教业不成。hù shū liú shuǐ lǐ shū míng,duò màn zhōng jiào yè bù chéng。
百岁寻常应易得,何须世外觅长生。bǎi suì xún cháng yīng yì dé,hé xū shì wài mì zhǎng shēng。

使日杂诗

郑孝胥

一张一弛力常均,天道如弓事在人。yī zhāng yī chí lì cháng jūn,tiān dào rú gōng shì zài rén。
夏靡阿衡俱过百,张苍乳臭不须论。xià mí ā héng jù guò bǎi,zhāng cāng rǔ chòu bù xū lùn。

端午后一日雨中

郑孝胥

万重旧梦落江南,翘首燕云兴尚酣。wàn zhòng jiù mèng luò jiāng nán,qiào shǒu yàn yún xīng shàng hān。
谁觅塞翁谈夜起,绿杨深处是茅庵。shuí mì sāi wēng tán yè qǐ,lǜ yáng shēn chù shì máo ān。

端午后一日雨中

郑孝胥

窗间昼晦欲抛书,闭置长憎出有车。chuāng jiān zhòu huì yù pāo shū,bì zhì zhǎng zēng chū yǒu chē。
仅得小廊堪曳足,时来放眼即逃虚。jǐn dé xiǎo láng kān yè zú,shí lái fàng yǎn jí táo xū。

端午后一日雨中

郑孝胥

野鸽翻空合又分,知时就食忽成群。yě gē fān kōng hé yòu fēn,zhī shí jiù shí hū chéng qún。
黄粱一霎人间事,插翅高飞愧此君。huáng liáng yī shà rén jiān shì,chā chì gāo fēi kuì cǐ jūn。

端午后一日雨中

郑孝胥

对床听雨真佳境,爱说东坡与颖滨。duì chuáng tīng yǔ zhēn jiā jìng,ài shuō dōng pō yǔ yǐng bīn。
老我廿年耽夜色,雨中偏觉一灯亲。lǎo wǒ niàn nián dān yè sè,yǔ zhōng piān jué yī dēng qīn。

戌亥去国图

郑孝胥

人海藏楼事有无,西山衔阙岁将徂。rén hǎi cáng lóu shì yǒu wú,xī shān xián quē suì jiāng cú。
卷中匕首何曾见,为展残年《戌亥》图。juǎn zhōng bǐ shǒu hé céng jiàn,wèi zhǎn cán nián xū hài tú。

九原

郑孝胥

王室中兴岂妄言,待时未可议南辕。wáng shì zhōng xīng qǐ wàng yán,dài shí wèi kě yì nán yuán。
韬翁忍死犹东望,难慰斯人在九原。tāo wēng rěn sǐ yóu dōng wàng,nán wèi sī rén zài jiǔ yuán。

述意

郑孝胥

投门避地久周旋,辽左龙飞信有天。tóu mén bì dì jiǔ zhōu xuán,liáo zuǒ lóng fēi xìn yǒu tiān。
纪事会须成本末,崎岖又历十三年。jì shì huì xū chéng běn mò,qí qū yòu lì shí sān nián。

述意

郑孝胥

皎然进退自分明,中止休疑业未成。jiǎo rán jìn tuì zì fēn míng,zhōng zhǐ xiū yí yè wèi chéng。
天道从来看后起,只将白发待还京。tiān dào cóng lái kàn hòu qǐ,zhǐ jiāng bái fā dài hái jīng。

题胡琴初诗后

郑孝胥

尸位三年我自评,乞归众怒尚难平。shī wèi sān nián wǒ zì píng,qǐ guī zhòng nù shàng nán píng。
老夫骂世殊无谓,何怪时流出恶声。lǎo fū mà shì shū wú wèi,hé guài shí liú chū è shēng。

题胡琴初诗后

郑孝胥

负重堪嗟忍辱时,勤攻吾过欲谁期。fù zhòng kān jiē rěn rǔ shí,qín gōng wú guò yù shuí qī。
杜门毁誉今奚较,奋笔诗人莫太迟。dù mén huǐ yù jīn xī jiào,fèn bǐ shī rén mò tài chí。

长庚

郑孝胥

杞忧无尽思无边,都在人间晓梦前。qǐ yōu wú jǐn sī wú biān,dōu zài rén jiān xiǎo mèng qián。
偶起推门看夜碧,长庚留燄正横天。ǒu qǐ tuī mén kàn yè bì,zhǎng gēng liú yàn zhèng héng tiān。

重九

郑孝胥

登高还有壮心无,诗酒阑珊兴亦孤。dēng gāo hái yǒu zhuàng xīn wú,shī jiǔ lán shān xīng yì gū。
付与闲人话《心史》,却收馀论作《潜夫》。fù yǔ xián rén huà xīn shǐ,què shōu yú lùn zuò qián fū。