古诗词

七月七日官舍风雨中作

郑孝胥

四围山海一身藏,历落嵚崎自笑狂。sì wéi shān hǎi yī shēn cáng,lì luò qīn qí zì xiào kuáng。
天际云涛秋益壮,楼头风雨昼初凉。tiān jì yún tāo qiū yì zhuàng,lóu tóu fēng yǔ zhòu chū liáng。
操心稍悟安心诀,更事翻思忍事方。cāo xīn shāo wù ān xīn jué,gèng shì fān sī rěn shì fāng。
独有韦郎言可念,俸钱虚愧对流亡。dú yǒu wéi láng yán kě niàn,fèng qián xū kuì duì liú wáng。
猜您喜欢

汉口得严又陵书却寄

郑孝胥

江汉荡荡首重回,北书含泪湿初开。jiāng hàn dàng dàng shǒu zhòng huí,běi shū hán lèi shī chū kāi。
忧天已分身将坠,感逝还期骨易灰。yōu tiān yǐ fēn shēn jiāng zhuì,gǎn shì hái qī gǔ yì huī。
阙下惊魂飘落日,车中残梦带奔雷。quē xià jīng hún piāo luò rì,chē zhōng cán mèng dài bēn léi。
吾侪未死才难尽,歌哭行看老更哀。wú chái wèi sǐ cái nán jǐn,gē kū xíng kàn lǎo gèng āi。

人日雨中

郑孝胥

人日梅花空满枝,闲愁细雨总如丝。rén rì méi huā kōng mǎn zhī,xián chóu xì yǔ zǒng rú sī。
临江官阁昼欲暝,隔岸楚山阴更宜。lín jiāng guān gé zhòu yù míng,gé àn chǔ shān yīn gèng yí。
逋客偶来能自放,翔鸥已下又何之?bū kè ǒu lái néng zì fàng,xiáng ōu yǐ xià yòu hé zhī?
凭栏可奈伤春目,不似江湖独往时。píng lán kě nài shāng chūn mù,bù shì jiāng hú dú wǎng shí。

正月十六日梁星海约游琴台

郑孝胥

倦看江汉接天流,从子高歌醉一邱。juàn kàn jiāng hàn jiē tiān liú,cóng zi gāo gē zuì yī qiū。
梅雪欲销犹点洒,湖波乍暖已胜舟。méi xuě yù xiāo yóu diǎn sǎ,hú bō zhà nuǎn yǐ shèng zhōu。
琴因感遇声终歇,士有伤春泪不收。qín yīn gǎn yù shēng zhōng xiē,shì yǒu shāng chūn lèi bù shōu。
坚约蹉跎更乘兴,中年存殁试回头。jiān yuē cuō tuó gèng chéng xīng,zhōng nián cún mò shì huí tóu。

洪山登南皮尚书阅兵台

郑孝胥

跨城山势各依依,遥爱浮图插翠微。kuà chéng shān shì gè yī yī,yáo ài fú tú chā cuì wēi。
桑麦欲成春过半,江湖长绕客安归?sāng mài yù chéng chūn guò bàn,jiāng hú zhǎng rào kè ān guī?
其亡隐痛南公语,可去曾闻穆氏几。qí wáng yǐn tòng nán gōng yǔ,kě qù céng wén mù shì jǐ。
莫倚高台看落日,论兵残泪向谁挥?mò yǐ gāo tái kàn luò rì,lùn bīng cán lèi xiàng shuí huī?

汉口春尽日北望有怀

郑孝胥

牵怀何意意犹疑,楚水销魂似别离。qiān huái hé yì yì yóu yí,chǔ shuǐ xiāo hún shì bié lí。
往事梦空春去后,高楼天远恨来时。wǎng shì mèng kōng chūn qù hòu,gāo lóu tiān yuǎn hèn lái shí。
袖间缩手人将老,地下埋忧计已迟。xiù jiān suō shǒu rén jiāng lǎo,dì xià mái yōu jì yǐ chí。
莫道一生无际遇,灵修瘦损记风仪。mò dào yī shēng wú jì yù,líng xiū shòu sǔn jì fēng yí。

广雅尚书生日以诗为寿

郑孝胥

莫道希文穷塞主,却教矍铄敌清贫。mò dào xī wén qióng sāi zhǔ,què jiào jué shuò dí qīng pín。
垂天斗柄诸方见,入海江流半壁振。chuí tiān dòu bǐng zhū fāng jiàn,rù hǎi jiāng liú bàn bì zhèn。
忧患老来身自捍,须髯白尽气逾新。yōu huàn lǎo lái shēn zì hàn,xū rán bái jǐn qì yú xīn。
闲鸥不为诗翁恋,浩荡烟波恐未驯。xián ōu bù wèi shī wēng liàn,hào dàng yān bō kǒng wèi xùn。

八月六日携炳垂二子登晴川阁

郑孝胥

危矶赴水作孱颜,二水萦回见带环。wēi jī fù shuǐ zuò càn yán,èr shuǐ yíng huí jiàn dài huán。
槛外千帆皆入阁,城中万户总依山。kǎn wài qiān fān jiē rù gé,chéng zhōng wàn hù zǒng yī shān。
廿年蓝褛归殊远,一老经营事已艰。niàn nián lán lǚ guī shū yuǎn,yī lǎo jīng yíng shì yǐ jiān。
恨杀江流偏到海,端令忧患满人间。hèn shā jiāng liú piān dào hǎi,duān lìng yōu huàn mǎn rén jiān。

呈栗兄

郑孝胥

秋风吹客武昌城,夏口新霜著木赪。qiū fēng chuī kè wǔ chāng chéng,xià kǒu xīn shuāng zhù mù chēng。
楚月初开依薄雾,江流乍落动寒声。chǔ yuè chū kāi yī báo wù,jiāng liú zhà luò dòng hán shēng。
平生幽兴端难遏,投老名场暗自惊。píng shēng yōu xīng duān nán è,tóu lǎo míng chǎng àn zì jīng。
忧患如山容一罅,聊凭佳酿醉阿兄。yōu huàn rú shān róng yī xià,liáo píng jiā niàng zuì ā xiōng。

闻江建霞京卿卒于苏州感赋二首

郑孝胥

西北空忧倚盖倾,伤心诸子共时名。xī běi kōng yōu yǐ gài qīng,shāng xīn zhū zi gòng shí míng。
先登已作行间气,定论终推牖下荣。xiān dēng yǐ zuò xíng jiān qì,dìng lùn zhōng tuī yǒu xià róng。
著述蚤成酬短景,风流顿尽薄馀生。zhù shù zǎo chéng chóu duǎn jǐng,fēng liú dùn jǐn báo yú shēng。
兰膏煎后天年夭,一叹吾徒意未平。lán gāo jiān hòu tiān nián yāo,yī tàn wú tú yì wèi píng。

闻江建霞京卿卒于苏州感赋二首

郑孝胥

诏书夕下震朝端,江郑同登世所看。zhào shū xī xià zhèn cháo duān,jiāng zhèng tóng dēng shì suǒ kàn。
不出固应全首领,独存真欲裂衣冠。bù chū gù yīng quán shǒu lǐng,dú cún zhēn yù liè yī guān。
龙颜日角萦魂梦,玉宇琼楼警岁寒。lóng yán rì jiǎo yíng hún mèng,yù yǔ qióng lóu jǐng suì hán。
极目茫茫天又阔,泪河莫为助波澜。jí mù máng máng tiān yòu kuò,lèi hé mò wèi zhù bō lán。

阅报

郑孝胥

槛外江涛风动天,梅酣阁暖又经年。kǎn wài jiāng tāo fēng dòng tiān,méi hān gé nuǎn yòu jīng nián。
长愁可复知闲味,不饮那堪近酒边。zhǎng chóu kě fù zhī xián wèi,bù yǐn nà kān jìn jiǔ biān。
阅报终朝成抵几,收身上策只求田。yuè bào zhōng cháo chéng dǐ jǐ,shōu shēn shàng cè zhǐ qiú tián。
善夫老去空摩杜,雪涕何从拜杜鹃?shàn fū lǎo qù kōng mó dù,xuě tì hé cóng bài dù juān?

春寒

郑孝胥

才销岸雪转江风,便觉春寒意不同。cái xiāo àn xuě zhuǎn jiāng fēng,biàn jué chūn hán yì bù tóng。
澹澹轻云随薄日,微微远岫出遥空。dàn dàn qīng yún suí báo rì,wēi wēi yuǎn xiù chū yáo kōng。
孤怀喧寂元无著,世变新陈各自工。gū huái xuān jì yuán wú zhù,shì biàn xīn chén gè zì gōng。
物外但教容七尺,莫将目力送归鸿。wù wài dàn jiào róng qī chǐ,mò jiāng mù lì sòng guī hóng。

定林访碑图为徐积馀题

郑孝胥

题名岩腹墨犹濡,惘惘相看入画图。tí míng yán fù mò yóu rú,wǎng wǎng xiāng kàn rù huà tú。
一段烟云成故事,十年江汉老今吾。yī duàn yān yún chéng gù shì,shí nián jiāng hàn lǎo jīn wú。
钟山游侣踪谁继,乾道诗人世已无。zhōng shān yóu lǚ zōng shuí jì,qián dào shī rén shì yǐ wú。
剩就徐郎求拓本,霜松雪竹共模糊。shèng jiù xú láng qiú tuò běn,shuāng sōng xuě zhú gòng mó hú。

红梅

郑孝胥

岁阑人意苦难春,春入枝头最动人。suì lán rén yì kǔ nán chūn,chūn rù zhī tóu zuì dòng rén。
已借风霜成烂漫,那教桃杏比精神。yǐ jiè fēng shuāng chéng làn màn,nà jiào táo xìng bǐ jīng shén。
檐前索笑寒侵手,楼角寻诗雪满身。yán qián suǒ xiào hán qīn shǒu,lóu jiǎo xún shī xuě mǎn shēn。
欲识吴姬须秉烛,摇红影里定谁真。yù shí wú jī xū bǐng zhú,yáo hóng yǐng lǐ dìng shuí zhēn。

红梅

郑孝胥

浓香竟日绕房栊,绝爱横斜几簇红。nóng xiāng jìng rì rào fáng lóng,jué ài héng xié jǐ cù hóng。
疏干自生画本外,真花宜著镜屏中。shū gàn zì shēng huà běn wài,zhēn huā yí zhù jìng píng zhōng。
春回小阁诗初就,暖入朱唇笛未终。chūn huí xiǎo gé shī chū jiù,nuǎn rù zhū chún dí wèi zhōng。
却恐先开还易落,从渠带醉倚霜风。què kǒng xiān kāi hái yì luò,cóng qú dài zuì yǐ shuāng fēng。