古诗词

复从游武昌西山九曲亭至陶桓公祠

郑孝胥

楚山入武昌,连峰到江尽。chǔ shān rù wǔ chāng,lián fēng dào jiāng jǐn。
危亭据九曲,江树遥可认。wēi tíng jù jiǔ qū,jiāng shù yáo kě rèn。
东坡千人耳,名与此山峻。dōng pō qiān rén ěr,míng yǔ cǐ shān jùn。
壁间颖滨记,微叹转清润。bì jiān yǐng bīn jì,wēi tàn zhuǎn qīng rùn。
长沙擅攻伐,当日比廉蔺。zhǎng shā shàn gōng fá,dāng rì bǐ lián lìn。
平生慕圣禹,事乃儒者近。píng shēng mù shèng yǔ,shì nǎi rú zhě jìn。
至今读书处,老桂散馀韵。zhì jīn dú shū chù,lǎo guì sàn yú yùn。
来游生苦晚,入世遘多衅。lái yóu shēng kǔ wǎn,rù shì gòu duō xìn。
谁言不逮古,差喜陪雄俊。shuí yán bù dǎi gǔ,chà xǐ péi xióng jùn。
尚书实挺生,忧国带霜鬓。shàng shū shí tǐng shēng,yōu guó dài shuāng bìn。
高宾有梁蒯,声实各隐磷。gāo bīn yǒu liáng kuǎi,shēng shí gè yǐn lín。
峰头立小语,万古入鸿阵。fēng tóu lì xiǎo yǔ,wàn gǔ rù hóng zhèn。
部民争拥看,诸岭为微震。bù mín zhēng yōng kàn,zhū lǐng wèi wēi zhèn。
贱儒世虽弃,济胜颇能奋。jiàn rú shì suī qì,jì shèng pǒ néng fèn。
登临摩倦眼,私淑窃自信。dēng lín mó juàn yǎn,sī shū qiè zì xìn。
被发行归山,振衣向千仞。bèi fā xíng guī shān,zhèn yī xiàng qiān rèn。
猜您喜欢

九月二十一日出山海关赴秦王岛

郑孝胥

黄入榆杨霜又催,关河摇落正堪哀。huáng rù yú yáng shuāng yòu cuī,guān hé yáo luò zhèng kān āi。
乱鸦忽逐秋风起,似有诗魂结阵来。luàn yā hū zhú qiū fēng qǐ,shì yǒu shī hún jié zhèn lái。

偶忆刘梦得诗

郑孝胥

秋毫为重泰山轻,自觉年时宠辱平。qiū háo wèi zhòng tài shān qīng,zì jué nián shí chǒng rǔ píng。
却笑刘郎再来日,千帆万木动关情。què xiào liú láng zài lái rì,qiān fān wàn mù dòng guān qíng。

高子益五十生日

郑孝胥

公年五十融过二,北海尝云我亦然。gōng nián wǔ shí róng guò èr,běi hǎi cháng yún wǒ yì rán。
同是投荒生还者,乞归差喜在公前。tóng shì tóu huāng shēng hái zhě,qǐ guī chà xǐ zài gōng qián。

高子益五十生日

郑孝胥

远游笃学时谁用,渐达中年道未行。yuǎn yóu dǔ xué shí shuí yòng,jiàn dá zhōng nián dào wèi xíng。
莫与朝官论资格,安心却病是平生。mò yǔ cháo guān lùn zī gé,ān xīn què bìng shì píng shēng。

潘弱庵招游极乐寺余以事未至

郑孝胥

春归人去转悽其,诗社阑珊欲付谁?chūn guī rén qù zhuǎn qī qí,shī shè lán shān yù fù shuí?
如许污人尘十丈,闭门花事不嫌迟。rú xǔ wū rén chén shí zhàng,bì mén huā shì bù xián chí。

潘弱庵招游极乐寺余以事未至

郑孝胥

父兄持我来游日,三十年来梦未忘。fù xiōng chí wǒ lái yóu rì,sān shí nián lái mèng wèi wàng。
但咏韬庵诗足矣,可堪重至国华堂。dàn yǒng tāo ān shī zú yǐ,kě kān zhòng zhì guó huá táng。

舍饭寺

郑孝胥

燕市秋衣已化缁,高楼何处问归期。yàn shì qiū yī yǐ huà zī,gāo lóu hé chù wèn guī qī。
西风斜日无人院,乞与粗宫作住持。xī fēng xié rì wú rén yuàn,qǐ yǔ cū gōng zuò zhù chí。

题沈文肃书扇

郑孝胥

不带湘淮恶习来,眼中此老最崔嵬。bù dài xiāng huái è xí lái,yǎn zhōng cǐ lǎo zuì cuī wéi。
道因碑外儒酸气,君实何妨唤秀才。dào yīn bēi wài rú suān qì,jūn shí hé fáng huàn xiù cái。

题林学衡诗本

郑孝胥

少年纵笔羡才人,老去枯肠稍逼真。shǎo nián zòng bǐ xiàn cái rén,lǎo qù kū cháng shāo bī zhēn。
喜子能诗通性命,何妨取径近艰辛。xǐ zi néng shī tōng xìng mìng,hé fáng qǔ jìng jìn jiān xīn。

题林学衡诗本

郑孝胥

文字似非标榜事,可教尘土污毫端。wén zì shì fēi biāo bǎng shì,kě jiào chén tǔ wū háo duān。
静中别有精微在,莫作狂花客慧看。jìng zhōng bié yǒu jīng wēi zài,mò zuò kuáng huā kè huì kàn。

四月十八日夜示中照

郑孝胥

少年南北行万里,销尽雄心最可悲。shǎo nián nán běi xíng wàn lǐ,xiāo jǐn xióng xīn zuì kě bēi。
今日沧桑千万恨,高楼淙雨夜谈时。jīn rì cāng sāng qiān wàn hèn,gāo lóu cóng yǔ yè tán shí。

四月十八日夜示中照

郑孝胥

儿曹催我老何辞,世事磨人命可疑。ér cáo cuī wǒ lǎo hé cí,shì shì mó rén mìng kě yí。
各有家山归不得,只应同穴是归期。gè yǒu jiā shān guī bù dé,zhǐ yīng tóng xué shì guī qī。

五月十三夜同中照望月

郑孝胥

君言对月宜临水,无水真成负此楼。jūn yán duì yuè yí lín shuǐ,wú shuǐ zhēn chéng fù cǐ lóu。
鸥榭濠堂无见处,还如落月在心头。ōu xiè háo táng wú jiàn chù,hái rú luò yuè zài xīn tóu。

书女景扇

郑孝胥

刺天汝亦厌群飞,赁庑春申即是归。cì tiān rǔ yì yàn qún fēi,lìn wǔ chūn shēn jí shì guī。
焉用关心看朝报,娱人正有乳婴肥。yān yòng guān xīn kàn cháo bào,yú rén zhèng yǒu rǔ yīng féi。

嵇叔夜

郑孝胥

人间久矣知音绝,灯下谁来听履霜?rén jiān jiǔ yǐ zhī yīn jué,dēng xià shuí lái tīng lǚ shuāng?
灭火罢琴真解事,不须魑魅更争光。miè huǒ bà qín zhēn jiě shì,bù xū chī mèi gèng zhēng guāng。