古诗词

七月二十日召对纪恩

郑孝胥

皇帝破资格,不忽一士微。huáng dì pò zī gé,bù hū yī shì wēi。
何来江南丞,是日登丹墀。hé lái jiāng nán chéng,shì rì dēng dān chí。
晓色丽禁闼,流光度罘罳。xiǎo sè lì jìn tà,liú guāng dù fú sī。
内官肃前导,屏气当帘帷。nèi guān sù qián dǎo,píng qì dāng lián wéi。
大哉本朝法,独对无所疑。dà zāi běn cháo fǎ,dú duì wú suǒ yí。
榻前咫尺地,君臣义在兹。tà qián zhǐ chǐ dì,jūn chén yì zài zī。
天容何清耸,尧颡高嶷嶷。tiān róng hé qīng sǒng,yáo sǎng gāo yí yí。
咨汝应尽言,愀然闻累欷。zī rǔ yīng jǐn yán,qiǎo rán wén lèi xī。
于时实忘身,长跽纷陈辞。yú shí shí wàng shēn,zhǎng jì fēn chén cí。
臣闻立国本,有备乃不危。chén wén lì guó běn,yǒu bèi nǎi bù wēi。
积弱非一朝,无兵绝难支。jī ruò fēi yī cháo,wú bīng jué nán zhī。
愿言示所急,举国知所归。yuàn yán shì suǒ jí,jǔ guó zhī suǒ guī。
以我亿兆人,溃此千万围。yǐ wǒ yì zhào rén,kuì cǐ qiān wàn wéi。
致死而后生,其端自毫厘。zhì sǐ ér hòu shēng,qí duān zì háo lí。
士夫躬为倡,事实不可迟。shì fū gōng wèi chàng,shì shí bù kě chí。
祸来侔丘山,甫去皆燕嬉。huò lái móu qiū shān,fǔ qù jiē yàn xī。
初无忧患情,何从振其衰?chū wú yōu huàn qíng,hé cóng zhèn qí shuāi?
所陈第一义,舍是非臣知。suǒ chén dì yī yì,shě shì fēi chén zhī。
忠愤见声色,封章出诸怀。zhōng fèn jiàn shēng sè,fēng zhāng chū zhū huái。
上意为之动,引手受所赍。shàng yì wèi zhī dòng,yǐn shǒu shòu suǒ jī。
再拜奉身退,踟蹰独含悽。zài bài fèng shēn tuì,chí chú dú hán qī。
耿耿宫烛光,摇摇在心脾。gěng gěng gōng zhú guāng,yáo yáo zài xīn pí。
猜您喜欢

端午桥中丞属题秦权拓本

郑孝胥

开皇穿地证量器,隗状或作林者非。kāi huáng chuān dì zhèng liàng qì,kuí zhuàng huò zuò lín zhě fēi。
匋斋尚书出所得,始信黄门不吾欺。táo zhāi shàng shū chū suǒ dé,shǐ xìn huáng mén bù wú qī。
四钧为石云极数,先后二诏具刻辞。sì jūn wèi shí yún jí shù,xiān hòu èr zhào jù kè cí。
辞意精严书亦称,典重气欲无鼎彝。cí yì jīng yán shū yì chēng,diǎn zhòng qì yù wú dǐng yí。
吾闻先王岁稽器,量衡律度殊等差。wú wén xiān wáng suì jī qì,liàng héng lǜ dù shū děng chà。
地官司市禁伪饰,不中不粥市乃讥。dì guān sī shì jìn wěi shì,bù zhōng bù zhōu shì nǎi jī。
政行四方实赖此,季末杂乱风亦衰。zhèng xíng sì fāng shí lài cǐ,jì mò zá luàn fēng yì shuāi。
前随后宋慕复古,悬式俄弛谁能持?qián suí hòu sòng mù fù gǔ,xuán shì é chí shuí néng chí?
今观此铸审且谨,明壹别白除歉疑。jīn guān cǐ zhù shěn qiě jǐn,míng yī bié bái chú qiàn yí。
轨物垂则圣有作,坊民正俗礼所宜。guǐ wù chuí zé shèng yǒu zuò,fāng mín zhèng sú lǐ suǒ yí。
儒生论秦轻诟病,对此使我增歔欷。rú shēng lùn qín qīng gòu bìng,duì cǐ shǐ wǒ zēng xū xī。
尚书忧时近狂狷,必采隅说容瑕疵。shàng shū yōu shí jìn kuáng juàn,bì cǎi yú shuō róng xiá cī。
会稽刻石彼犹取,昆山可作真吾师。huì jī kè shí bǐ yóu qǔ,kūn shān kě zuò zhēn wú shī。

杭州南高峰烟霞洞东坡尝游处也寺僧刻岩石为财神汤蛰仙斥之易刻坡像杭人遂题之曰苏龛蛰仙以书报余且属作诗

郑孝胥

湖山多胜处,名迹谁能辨?hú shān duō shèng chù,míng jì shuí néng biàn?
南峰公再游,清浊遂一换。nán fēng gōng zài yóu,qīng zhuó suì yī huàn。
凛然执议力,岩石亦革面。lǐn rán zhí yì lì,yán shí yì gé miàn。
奎宿招以来,钱神俄自窜。kuí sù zhāo yǐ lái,qián shén é zì cuàn。
逐贫与送穷,杨韩弄其翰。zhú pín yǔ sòng qióng,yáng hán nòng qí hàn。
今君亦有逐,二子当惊惋。jīn jūn yì yǒu zhú,èr zi dāng jīng wǎn。
平生吾东坡,异代独眷眷。píng shēng wú dōng pō,yì dài dú juàn juàn。
敢怀争墩意,易此执鞭愿。gǎn huái zhēng dūn yì,yì cǐ zhí biān yuàn。
他年身将隐,姓名应已变。tā nián shēn jiāng yǐn,xìng míng yīng yǐ biàn。
洞口扫花人,安知即风汉。dòng kǒu sǎo huā rén,ān zhī jí fēng hàn。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

今日犹相见,殊胜别后想。jīn rì yóu xiāng jiàn,shū shèng bié hòu xiǎng。
执手天茫茫,覆杯人惘惘。zhí shǒu tiān máng máng,fù bēi rén wǎng wǎng。
我怀本太孤,赖子时见广。wǒ huái běn tài gū,lài zi shí jiàn guǎng。
平生言不尽,积意深万丈。píng shēng yán bù jǐn,jī yì shēn wàn zhàng。
西北云自飞,江汉波已长。xī běi yún zì fēi,jiāng hàn bō yǐ zhǎng。
盟鸥谁共倚,沉思成独往。méng ōu shuí gòng yǐ,chén sī chéng dú wǎng。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

啸农恭笃行,而独称我狂。xiào nóng gōng dǔ xíng,ér dú chēng wǒ kuáng。
狂而有不为,吾道殊未光。kuáng ér yǒu bù wèi,wú dào shū wèi guāng。
之子尝有语,闻之激我肠。zhī zi cháng yǒu yǔ,wén zhī jī wǒ cháng。
相知纵满世,幽隐谁见详?xiāng zhī zòng mǎn shì,yōu yǐn shuí jiàn xiáng?
愿言从子游,楚越空相望。yuàn yán cóng zi yóu,chǔ yuè kōng xiāng wàng。
孤弦不成曲,寄声独彷徨。gū xián bù chéng qū,jì shēng dú páng huáng。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

放怀诚有味,谁能为人计?fàng huái chéng yǒu wèi,shuí néng wèi rén jì?
吾尝奇梦旦,天资抱经世。wú cháng qí mèng dàn,tiān zī bào jīng shì。
所学必适用,束发有宏誓。suǒ xué bì shì yòng,shù fā yǒu hóng shì。
知子果东游,志业一何锐。zhī zi guǒ dōng yóu,zhì yè yī hé ruì。
懒云久不起,坐阅沧波逝。lǎn yún jiǔ bù qǐ,zuò yuè cāng bō shì。
无用亦自珍,真人喻天际。wú yòng yì zì zhēn,zhēn rén yù tiān jì。

送高子益应晋帅之辟并忆啸农梦旦

郑孝胥

三高如麟凤,子益尤有为。sān gāo rú lín fèng,zi yì yóu yǒu wèi。
流俗不能憾,何曾背时宜。liú sú bù néng hàn,hé céng bèi shí yí。
德星出太原,可辟魅与魑。dé xīng chū tài yuán,kě pì mèi yǔ chī。
晋帅甚爱民,毋乃天相之。jìn shuài shén ài mín,wú nǎi tiān xiāng zhī。
善国来取法,行为王者师。shàn guó lái qǔ fǎ,xíng wèi wáng zhě shī。
脱能尽其才,岂异得一夔。tuō néng jǐn qí cái,qǐ yì dé yī kuí。

中秋苦热述事

郑孝胥

古称愚黔首,亦曰毒天下。gǔ chēng yú qián shǒu,yì yuē dú tiān xià。
此策今不用,科举宜可罢。cǐ cè jīn bù yòng,kē jǔ yí kě bà。
陶公论未竟,已遭肉食骂。táo gōng lùn wèi jìng,yǐ zāo ròu shí mà。
驱之侥幸途,风俗焉得化?qū zhī jiǎo xìng tú,fēng sú yān dé huà?
矧兹灾流行,秋暑酷于夏。shěn zī zāi liú xíng,qiū shǔ kù yú xià。
万人在狴犴,僵仆相枕藉。wàn rén zài bì àn,jiāng pū xiāng zhěn jí。
疫来犹防之,何故反见迓?yì lái yóu fáng zhī,hé gù fǎn jiàn yà?
区区鼠且腐,岂足鹓雏吓。qū qū shǔ qiě fǔ,qǐ zú yuān chú xià。
更莫嘲陈生,逃威入鸥榭。gèng mò cháo chén shēng,táo wēi rù ōu xiè。

金陵感事

郑孝胥

海泣江愁殊草草,楚叟联翩乞娱老。hǎi qì jiāng chóu shū cǎo cǎo,chǔ sǒu lián piān qǐ yú lǎo。
养兵成贼二十年,半壁东南看摧倒。yǎng bīng chéng zéi èr shí nián,bàn bì dōng nán kàn cuī dào。
南流湘水北流淮,萧娘吕姥真驽骀。nán liú xiāng shuǐ běi liú huái,xiāo niáng lǚ lǎo zhēn nú dài。
家居正落纤儿手,逋客空兴庾信哀。jiā jū zhèng luò xiān ér shǒu,bū kè kōng xīng yǔ xìn āi。

赠郭秋屏

郑孝胥

华人无贵贱,诪张喜为幻。huá rén wú guì jiàn,zhōu zhāng xǐ wèi huàn。
此技欲何施,反遭彼族嫚。cǐ jì yù hé shī,fǎn zāo bǐ zú mān。
吾友虽多贤,刚者亦罕见。wú yǒu suī duō xián,gāng zhě yì hǎn jiàn。
南萨与北郭,二子我所惮。nán sà yǔ běi guō,èr zi wǒ suǒ dàn。
秋屏实劲特,骨立肤不曼。qiū píng shí jìn tè,gǔ lì fū bù màn。
浊河方滔天,伏济清自贯。zhuó hé fāng tāo tiān,fú jì qīng zì guàn。
骄胡不敢轻,安用赖舌战。jiāo hú bù gǎn qīng,ān yòng lài shé zhàn。
大官习兰阇,谄敌必笑面。dà guān xí lán dū,chǎn dí bì xiào miàn。
此谄彼亦骄,吁嗟谁好汉!cǐ chǎn bǐ yì jiāo,xū jiē shuí hǎo hàn!

海筹舟中赠萨君镇冰

郑孝胥

填胸山万仞,俗尘不能污。tián xiōng shān wàn rèn,sú chén bù néng wū。
世人虽竞憎,久之情自露。shì rén suī jìng zēng,jiǔ zhī qíng zì lù。
彼曹无所守,披靡宁足数。bǐ cáo wú suǒ shǒu,pī mí níng zú shù。
愿君如烈日,光彩破积雾。yuàn jūn rú liè rì,guāng cǎi pò jī wù。
平生畏若人,刚耿天所赋。píng shēng wèi ruò rén,gāng gěng tiān suǒ fù。
追趋终不及,正坐溺世故。zhuī qū zhōng bù jí,zhèng zuò nì shì gù。
军中有韩范,敌国亦惊顾。jūn zhōng yǒu hán fàn,dí guó yì jīng gù。
一夫重九鼎,大事真可付。yī fū zhòng jiǔ dǐng,dà shì zhēn kě fù。
谁能尽其才,毋使叹迟暮!shuí néng jǐn qí cái,wú shǐ tàn chí mù!

过乌蛮滩入伏波庙

郑孝胥

郁水经此滩,谈者各动色。yù shuǐ jīng cǐ tān,tán zhě gè dòng sè。
一川中奔泻,两岫旁崱屴。yī chuān zhōng bēn xiè,liǎng xiù páng zè lì。
役夫良易恫,凭险取血食。yì fū liáng yì dòng,píng xiǎn qǔ xuè shí。
地偏罕名字,附会到新息。dì piān hǎn míng zì,fù huì dào xīn xī。
是翁晚自哀,气尽二与侧。shì wēng wǎn zì āi,qì jǐn èr yǔ cè。
平生少游语,老去何可得。píng shēng shǎo yóu yǔ,lǎo qù hé kě dé。
庙前绿榕覆,庙后寒泉泐。miào qián lǜ róng fù,miào hòu hán quán lè。
阴美诚有功,味洌类有德。yīn měi chéng yǒu gōng,wèi liè lèi yǒu dé。
息阴且辨味,谁与诉胸臆?xī yīn qiě biàn wèi,shuí yǔ sù xiōng yì?

连城军中作

郑孝胥

梦中有苍山,压鬓复欹颜。mèng zhōng yǒu cāng shān,yā bìn fù yī yán。
举头乃非梦,含笑罗烟鬟。jǔ tóu nǎi fēi mèng,hán xiào luó yān huán。

连城军中作

郑孝胥

含生有同感,病卒苦思归。hán shēng yǒu tóng gǎn,bìng zú kǔ sī guī。
聊欲率尔曹,溃彼烦恼围。liáo yù lǜ ěr cáo,kuì bǐ fán nǎo wéi。

连城军中作

郑孝胥

我如巫支祁,铁索沈古井。wǒ rú wū zhī qí,tiě suǒ shěn gǔ jǐng。
万牛甚莫挽,孰寐欲猛省。wàn niú shén mò wǎn,shú mèi yù měng shěng。

连城军中作

郑孝胥

一筇超人群,虫鸟伴来去。yī qióng chāo rén qún,chóng niǎo bàn lái qù。
秋山树渐红,是我登临处。qiū shān shù jiàn hóng,shì wǒ dēng lín chù。