古诗词

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。
猜您喜欢

罗叔言求题所藏杨凝式韭花帖墨迹

郑孝胥

杨风异人不可测,书味渊深见殊力。yáng fēng yì rén bù kě cè,shū wèi yuān shēn jiàn shū lì。
取径颇难意颇啬,犹是唐贤旧风格。qǔ jìng pǒ nán yì pǒ sè,yóu shì táng xián jiù fēng gé。
石斋论书尚遒媚,甜滑相寻苦难避。shí zhāi lùn shū shàng qiú mèi,tián huá xiāng xún kǔ nán bì。
山阴未免俗书讥,飞鸟出林谁可至?shān yīn wèi miǎn sú shū jī,fēi niǎo chū lín shuí kě zhì?

曹纕衡昧爽见访

郑孝胥

中夜起待旦,初非欲人知。zhōng yè qǐ dài dàn,chū fēi yù rén zhī。
好我且信我,可感孰若斯?hǎo wǒ qiě xìn wǒ,kě gǎn shú ruò sī?
昧爽闻叩门,是子决不疑。mèi shuǎng wén kòu mén,shì zi jué bù yí。
欢笑苦未足,促坐同啜糜。huān xiào kǔ wèi zú,cù zuò tóng chuài mí。
我室虽云迩,里许劳奔驰。wǒ shì suī yún ěr,lǐ xǔ láo bēn chí。
来时肝肺热,去时怀抱怡。lái shí gān fèi rè,qù shí huái bào yí。
气类喻针芥,圣者难言之。qì lèi yù zhēn jiè,shèng zhě nán yán zhī。
持此默自讼,无端殆儿嬉。chí cǐ mò zì sòng,wú duān dài ér xī。
岂同访戴人,兴尽情遽移。qǐ tóng fǎng dài rén,xīng jǐn qíng jù yí。

曹纕衡昧爽见访

郑孝胥

夜起既有年,斯道良可久。yè qǐ jì yǒu nián,sī dào liáng kě jiǔ。
颇同献曝心,愿以遗吾友。pǒ tóng xiàn pù xīn,yuàn yǐ yí wú yǒu。
晦明转移间,造物露枢纽。huì míng zhuǎn yí jiān,zào wù lù shū niǔ。
人身小天地,吐纳等难朽。rén shēn xiǎo tiān dì,tǔ nà děng nán xiǔ。
清明常当令,昏惰讵能糅。qīng míng cháng dāng lìng,hūn duò jù néng róu。
神完形不敝,聊用却老丑。shén wán xíng bù bì,liáo yòng què lǎo chǒu。
死生虽系命,操纵或在手。sǐ shēng suī xì mìng,cāo zòng huò zài shǒu。
终时幸无疾,何必千岁寿。zhōng shí xìng wú jí,hé bì qiān suì shòu。

徐石雪求题文与可雪竹款曰笑笑先生作

郑孝胥

雪气堆山山倒压,竹不见枝裁见叶。xuě qì duī shān shān dào yā,zhú bù jiàn zhī cái jiàn yè。
若使风来一动摇,必碎玉龙散鳞甲。ruò shǐ fēng lái yī dòng yáo,bì suì yù lóng sàn lín jiǎ。
与可胸中穷竹态,借墨写真墨犹湿。yǔ kě xiōng zhōng qióng zhú tài,jiè mò xiě zhēn mò yóu shī。
人间一笑近千年,识者何人况能及。rén jiān yī xiào jìn qiān nián,shí zhě hé rén kuàng néng jí。
徐君世守失复归,我怀此君忽相接。xú jūn shì shǒu shī fù guī,wǒ huái cǐ jūn hū xiāng jiē。

栩楼燕集赋文山蝉腹研石斋断碑研

郑孝胥

入春转寒雪弥日,杯酒端宜试诗笔。rù chūn zhuǎn hán xuě mí rì,bēi jiǔ duān yí shì shī bǐ。
金石书画藏竞出,文山石斋研无匹。jīn shí shū huà cáng jìng chū,wén shān shí zhāi yán wú pǐ。
题襟馆中尝并列,今为郭君章君物。tí jīn guǎn zhōng cháng bìng liè,jīn wèi guō jūn zhāng jūn wù。
摩挲咨嗟肠益热,文采风流各殊绝。mó sā zī jiē cháng yì rè,wén cǎi fēng liú gè shū jué。
浩气入石涵碧血,相见难回经百折。hào qì rù shí hán bì xuè,xiāng jiàn nán huí jīng bǎi zhé。
功名不终终义烈,事业纵隳论忠节。gōng míng bù zhōng zhōng yì liè,shì yè zòng huī lùn zhōng jié。
吾侪相顾愧孱劣,俯仰高斋损心骨。wú chái xiāng gù kuì càn liè,fǔ yǎng gāo zhāi sǔn xīn gǔ。

卓君庸求赋柳梅诗

郑孝胥

绿叶青枝人共识,诗老何曾识梅格。lǜ yè qīng zhī rén gòng shí,shī lǎo hé céng shí méi gé。
细看非柳亦非梅,点染春光弄颜色。xì kàn fēi liǔ yì fēi méi,diǎn rǎn chūn guāng nòng yán sè。
渊明君复一世豪,攀条折枝空相高。yuān míng jūn fù yī shì háo,pān tiáo zhé zhī kōng xiāng gāo。
老夫与汝平章了,笑煞庭前夹竹桃。lǎo fū yǔ rǔ píng zhāng le,xiào shā tíng qián jiā zhú táo。

又赋

郑孝胥

东坡爱梅有神契,竹外斜枝称更好。dōng pō ài méi yǒu shén qì,zhú wài xié zhī chēng gèng hǎo。
梅干愈近花愈奇,此意可为知者道。méi gàn yù jìn huā yù qí,cǐ yì kě wèi zhī zhě dào。
都城花市得柳梅,文士纷纷逞词藻。dōu chéng huā shì dé liǔ méi,wén shì fēn fēn chěng cí zǎo。
柳枝柔弱无风骨,忽缀梅花堪绝倒。liǔ zhī róu ruò wú fēng gǔ,hū zhuì méi huā kān jué dào。
却疑对梅不解赏,深浅自呈见怀抱。què yí duì méi bù jiě shǎng,shēn qiǎn zì chéng jiàn huái bào。
劝君一证岁寒心,莫怒狂言被花恼。quàn jūn yī zhèng suì hán xīn,mò nù kuáng yán bèi huā nǎo。

蒯若木求题写经应瑞图

郑孝胥

暗室何来射明月,映澈秋毫久方灭。àn shì hé lái shè míng yuè,yìng chè qiū háo jiǔ fāng miè。
若非发自案上经,毋乃吐从笔端血。ruò fēi fā zì àn shàng jīng,wú nǎi tǔ cóng bǐ duān xuè。
写经人往血不枯,造因得果理岂诬。xiě jīng rén wǎng xuè bù kū,zào yīn dé guǒ lǐ qǐ wū。
鼓盆未信庄生达,历劫犹应看画图。gǔ pén wèi xìn zhuāng shēng dá,lì jié yóu yīng kàn huà tú。

万公雨求题画狗

郑孝胥

得隽径窜诚智矣,搏噬跳踉何所为。dé juàn jìng cuàn chéng zhì yǐ,bó shì tiào liáng hé suǒ wèi。
旁观矜宠且宿饱,怪尔相厄无已时。páng guān jīn chǒng qiě sù bǎo,guài ěr xiāng è wú yǐ shí。
子于何处得此态,曲写尽意毫无遗。zi yú hé chù dé cǐ tài,qū xiě jǐn yì háo wú yí。
往者不谏莫恶剧,来者视此犹可追。wǎng zhě bù jiàn mò è jù,lái zhě shì cǐ yóu kě zhuī。

二月初六日进呈二诗

郑孝胥

皇清二百七十载,惟以早朝治天下。huáng qīng èr bǎi qī shí zài,wéi yǐ zǎo cháo zhì tiān xià。
东周以降谁能及,文武成康此其亚。dōng zhōu yǐ jiàng shuí néng jí,wén wǔ chéng kāng cǐ qí yà。
人存政举更不论,家法百王自陵跨。rén cún zhèng jǔ gèng bù lùn,jiā fǎ bǎi wáng zì líng kuà。
我皇出狩虽在外,治术精研逮闲暇。wǒ huáng chū shòu suī zài wài,zhì shù jīng yán dǎi xián xiá。
一朝复辟贵有备,尝胆卧薪无日夜。yī cháo fù pì guì yǒu bèi,cháng dǎn wò xīn wú rì yè。
苟能求衣仍待旦,锐气已足震华夏。gǒu néng qiú yī réng dài dàn,ruì qì yǐ zú zhèn huá xià。
堕慢邪僻期尽除,当使周宣避三舍。duò màn xié pì qī jǐn chú,dāng shǐ zhōu xuān bì sān shě。

二月初六日进呈二诗

郑孝胥

宽则得众理不易,居上不宽何足观。kuān zé dé zhòng lǐ bù yì,jū shàng bù kuān hé zú guān。
明察谓能别善恶,察察为明明亦昏。míng chá wèi néng bié shàn è,chá chá wèi míng míng yì hūn。
知人善任古所重,用人不疑乃至言。zhī rén shàn rèn gǔ suǒ zhòng,yòng rén bù yí nǎi zhì yán。
有天下者视其量,意度阔略为本根。yǒu tiān xià zhě shì qí liàng,yì dù kuò lüè wèi běn gēn。
圣资聪睿愿勿用,涵盖天地苏元元。shèng zī cōng ruì yuàn wù yòng,hán gài tiān dì sū yuán yuán。
此理至深孰能解,责难敢以陈至尊。cǐ lǐ zhì shēn shú néng jiě,zé nán gǎn yǐ chén zhì zūn。

二十夜

郑孝胥

我如夜啼乌,绕枝觅其偶。wǒ rú yè tí wū,rào zhī mì qí ǒu。
斜月忽侵帷,定是魂来否。xié yuè hū qīn wéi,dìng shì hún lái fǒu。
追寻竟何得,遗像空在手。zhuī xún jìng hé dé,yí xiàng kōng zài shǒu。
东方未遽明,默坐复良久。dōng fāng wèi jù míng,mò zuò fù liáng jiǔ。

廿一夜

郑孝胥

双栝方竞翠,东栝忽自枯。shuāng guā fāng jìng cuì,dōng guā hū zì kū。
哲人嗟其萎,不祥理难诬。zhé rén jiē qí wēi,bù xiáng lǐ nán wū。
自我羁行在,花时归相娱。zì wǒ jī xíng zài,huā shí guī xiāng yú。
今年来何晚,遇闰稽就途。jīn nián lái hé wǎn,yù rùn jī jiù tú。
病中空怅望,别语一字无。bìng zhōng kōng chàng wàng,bié yǔ yī zì wú。
及尸岂为见,终古才须臾。jí shī qǐ wèi jiàn,zhōng gǔ cái xū yú。

伤逝

郑孝胥

偕老亦既老,所欠惟一死。xié lǎo yì jì lǎo,suǒ qiàn wéi yī sǐ。
先行子不惮,继往吾何馁。xiān xíng zi bù dàn,jì wǎng wú hé něi。
小别良可哀,顾此堂下晷。xiǎo bié liáng kě āi,gù cǐ táng xià guǐ。
叩棺幸未阖,累唤宁能起。kòu guān xìng wèi hé,lèi huàn níng néng qǐ。
素衣空辑杖,雪涕随逝水。sù yī kōng jí zhàng,xuě tì suí shì shuǐ。
相从五十年,十日靳我俟。xiāng cóng wǔ shí nián,shí rì jìn wǒ qí。
茫茫望前路,目极天与海。máng máng wàng qián lù,mù jí tiān yǔ hǎi。

伤逝

郑孝胥

入室日已晏,离魂在此榻。rù shì rì yǐ yàn,lí hún zài cǐ tà。
冥追试就枕,药气犹绕颊。míng zhuī shì jiù zhěn,yào qì yóu rào jiá。
中宵影随形,徒倚还躞蹀。zhōng xiāo yǐng suí xíng,tú yǐ hái xiè dié。
吞声端有失,苦泪空凝睫。tūn shēng duān yǒu shī,kǔ lèi kōng níng jié。
心知成永诀,未免恋一霎。xīn zhī chéng yǒng jué,wèi miǎn liàn yī shà。
我如梦为周,君如梦为蝶。wǒ rú mèng wèi zhōu,jūn rú mèng wèi dié。