古诗词

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。
猜您喜欢

王君九求题其十四世祖明王文恪公鏊自书洞庭两山赋卷

郑孝胥

具区之薮吾未游,两山戏湖如双虬。jù qū zhī sǒu wú wèi yóu,liǎng shān xì hú rú shuāng qiú。
震泽先生赋其状,何异浩渺拿扁舟。zhèn zé xiān shēng fù qí zhuàng,hé yì hào miǎo ná biǎn zhōu。
文心嫖姚书隽劲,蝉蜕功名独乘兴。wén xīn piáo yáo shū juàn jìn,chán tuì gōng míng dú chéng xīng。
一篇《谪解》意何深,谁识先忧理尤胜。yī piān zhé jiě yì hé shēn,shuí shí xiān yōu lǐ yóu shèng。
贾生希文才可为,天下无事终难施。jiǎ shēng xī wén cái kě wèi,tiān xià wú shì zhōng nán shī。
因时察世有轻重,蚤退斯人己见几。yīn shí chá shì yǒu qīng zhòng,zǎo tuì sī rén jǐ jiàn jǐ。

文化台得宅在岩谷间名之曰暇谷以诗纪之

郑孝胥

云峰山中白驹谷,中岳先生吟不足。yún fēng shān zhōng bái jū gǔ,zhōng yuè xiān shēng yín bù zú。
此山近市绝世尘,谁抱遐心止山麓。cǐ shān jìn shì jué shì chén,shuí bào xiá xīn zhǐ shān lù。
谷口微通斜入海,海势弯环山起伏。gǔ kǒu wēi tōng xié rù hǎi,hǎi shì wān huán shān qǐ fú。
静中日月任窥窗,岁暮烟云欲遮屋。jìng zhōng rì yuè rèn kuī chuāng,suì mù yān yún yù zhē wū。
子真道昭虽往矣,一叟狂歌独来复。zi zhēn dào zhāo suī wǎng yǐ,yī sǒu kuáng gē dú lái fù。
辽东避世多名士,只有幼安可追逐。liáo dōng bì shì duō míng shì,zhǐ yǒu yòu ān kě zhuī zhú。
真人已出犹龙潜,反掌乾坤见新局。zhēn rén yǐ chū yóu lóng qián,fǎn zhǎng qián kūn jiàn xīn jú。
岂知投老归何所,梦想旧京倚乔木。qǐ zhī tóu lǎo guī hé suǒ,mèng xiǎng jiù jīng yǐ qiáo mù。
结邻莫厌暂婆娑,自顾未甘弃沟渎。jié lín mò yàn zàn pó suō,zì gù wèi gān qì gōu dú。

住山

郑孝胥

住山意良静,自尔去人远。zhù shān yì liáng jìng,zì ěr qù rén yuǎn。
惟贪养怀抱,何用惜朝晚。wéi tān yǎng huái bào,hé yòng xī cháo wǎn。
等之逝不舍,所得未为浅。děng zhī shì bù shě,suǒ dé wèi wèi qiǎn。
处逸而待劳,欣然乃善遣。chù yì ér dài láo,xīn rán nǎi shàn qiǎn。

人日晚霁和宝瑞臣

郑孝胥

知存岂必兼知退,见浅何缘喻见深。zhī cún qǐ bì jiān zhī tuì,jiàn qiǎn hé yuán yù jiàn shēn。
倚伏孰能穷世变,废兴端欲契天心。yǐ fú shú néng qióng shì biàn,fèi xīng duān yù qì tiān xīn。
辽东人日寻吾党,星浦斜阳换暮阴。liáo dōng rén rì xún wú dǎng,xīng pǔ xié yáng huàn mù yīn。
但饮莫论眼前事,廋词聊能托微吟。dàn yǐn mò lùn yǎn qián shì,sōu cí liáo néng tuō wēi yín。

述菊

郑孝胥

我虽投有北,意若轻此乡。wǒ suī tóu yǒu běi,yì ruò qīng cǐ xiāng。
所居依高柳,偃息聊徜徉。suǒ jū yī gāo liǔ,yǎn xī liáo cháng yáng。
残秋忽重九,颇讶花未黄。cán qiū hū zhòng jiǔ,pǒ yà huā wèi huáng。
邻园觅盆菊,恣取不靳偿。lín yuán mì pén jú,zì qǔ bù jìn cháng。
涉旬苞渐放,倜傥殊非常。shè xún bāo jiàn fàng,tì tǎng shū fēi cháng。
抗态已兀傲,舞姿极回翔。kàng tài yǐ wù ào,wǔ zī jí huí xiáng。
色奇固难媚,骨瘦偏含狂。sè qí gù nán mèi,gǔ shòu piān hán kuáng。
遇之以畸士,勃然动诗肠。yù zhī yǐ jī shì,bó rán dòng shī cháng。
不辞室转寒,独赏夜始长。bù cí shì zhuǎn hán,dú shǎng yè shǐ zhǎng。
得此果意外,谁能蔑众芳?dé cǐ guǒ yì wài,shuí néng miè zhòng fāng?

题飞鸢海日

郑孝胥

匹夫志难移,复国一反手。pǐ fū zhì nán yí,fù guó yī fǎn shǒu。
夸父化为禽,犹与日竞走。kuā fù huà wèi qín,yóu yǔ rì jìng zǒu。

十一月四日始乘飞机

郑孝胥

庄周论绝迹,未若无行地。zhuāng zhōu lùn jué jì,wèi ruò wú xíng dì。
今知行地难,凌空乃甚易。jīn zhī xíng dì nán,líng kōng nǎi shén yì。
习闻气犹水,浮物水不啻。xí wén qì yóu shuǐ,fú wù shuǐ bù chì。
仰观虽迅疾,闲暇得下视。yǎng guān suī xùn jí,xián xiá dé xià shì。
山川掌中文,嗟此人间世。shān chuān zhǎng zhōng wén,jiē cǐ rén jiān shì。
夕阳在我侧,碧落故无际。xī yáng zài wǒ cè,bì luò gù wú jì。
迟迟吾行尔,父母国可至。chí chí wú xíng ěr,fù mǔ guó kě zhì。
斯人聊同群,讵作飞鸟逝。sī rén liáo tóng qún,jù zuò fēi niǎo shì。

十一月四日始乘飞机

郑孝胥

利人斯制器,而用以杀人。lì rén sī zhì qì,ér yòng yǐ shā rén。
此非人性恶,得果由种因。cǐ fēi rén xìng è,dé guǒ yóu zhǒng yīn。
苟能正其本,万类自相亲。gǒu néng zhèng qí běn,wàn lèi zì xiāng qīn。
必无强凌弱,何取力假仁。bì wú qiáng líng ruò,hé qǔ lì jiǎ rén。
设险以守国,旧策难重陈。shè xiǎn yǐ shǒu guó,jiù cè nán zhòng chén。
空中常来往,四海为比邻。kōng zhōng cháng lái wǎng,sì hǎi wèi bǐ lín。
智者既创物,始知天牖民。zhì zhě jì chuàng wù,shǐ zhī tiān yǒu mín。
王道信荡荡,请观行同伦。wáng dào xìn dàng dàng,qǐng guān xíng tóng lún。

夜起

郑孝胥

立于万物先,向明我得天。lì yú wàn wù xiān,xiàng míng wǒ dé tiān。
衰残何足叹,皦日在窗前。shuāi cán hé zú tàn,jiǎo rì zài chuāng qián。

夜起

郑孝胥

中庭力扫除,一洁已可喜。zhōng tíng lì sǎo chú,yī jié yǐ kě xǐ。
天下诚吾忧,聊以俟君子。tiān xià chéng wú yōu,liáo yǐ qí jūn zi。

夜起

郑孝胥

弈秋著一子,残劫变新局。yì qiū zhù yī zi,cán jié biàn xīn jú。
谁知夜起庵,得此柳下屋。shuí zhī yè qǐ ān,dé cǐ liǔ xià wū。

夜起

郑孝胥

举国欲何依,无主自致乱。jǔ guó yù hé yī,wú zhǔ zì zhì luàn。
老夫略识涂,诪张莫为幻。lǎo fū lüè shí tú,zhōu zhāng mò wèi huàn。

夜起

郑孝胥

黄金数万斤,六计皆出奇。huáng jīn shù wàn jīn,liù jì jiē chū qí。
沛公能不问,得以恣所为。pèi gōng néng bù wèn,dé yǐ zì suǒ wèi。

夜起

郑孝胥

扰攘二十载,苍生何以生。rǎo rǎng èr shí zài,cāng shēng hé yǐ shēng。
谁能不嗜杀,未可更论兵。shuí néng bù shì shā,wèi kě gèng lùn bīng。

哀垂

郑孝胥

吾年七十四,汝才四十七。wú nián qī shí sì,rǔ cái sì shí qī。
老存壮乃亡,天道难究悉。lǎo cún zhuàng nǎi wáng,tiān dào nán jiū xī。
一生近好勇,才气太横轶。yī shēng jìn hǎo yǒng,cái qì tài héng yì。
俗情殊未捐,蕴热成内疾。sú qíng shū wèi juān,yùn rè chéng nèi jí。
忽如爇天燄,致死只六日。hū rú ruò tiān yàn,zhì sǐ zhǐ liù rì。
伤哉儿之愚,舍我为异物。shāng zāi ér zhī yú,shě wǒ wèi yì wù。