古诗词

陈文忠公挽诗

郑孝胥

韬庵功名士,文字兴不浅。tāo ān gōng míng shì,wén zì xīng bù qiǎn。
少年负盛望,腾跃至贵显。shǎo nián fù shèng wàng,téng yuè zhì guì xiǎn。
中间忽垂翼,在野久偃蹇。zhōng jiān hū chuí yì,zài yě jiǔ yǎn jiǎn。
六十方还朝,乃复丁国变。liù shí fāng hái cháo,nǎi fù dīng guó biàn。
仓皇作遗老,耄及志未展。cāng huáng zuò yí lǎo,mào jí zhì wèi zhǎn。
一生若三世,老眼差自遣。yī shēng ruò sān shì,lǎo yǎn chà zì qiǎn。
石交惟黄斋,极意为论辩。shí jiāo wéi huáng zhāi,jí yì wèi lùn biàn。
何至抑忍堪,相轻似微褊。hé zhì yì rěn kān,xiāng qīng shì wēi biǎn。
其诗必可传,五言晚尤善。qí shī bì kě chuán,wǔ yán wǎn yóu shàn。
和章兼细楷,重叠盈箧衍。hé zhāng jiān xì kǎi,zhòng dié yíng qiè yǎn。
衔悲检残墨,驹隙馀一泫。xián bēi jiǎn cán mò,jū xì yú yī xuàn。
猜您喜欢

陈仁先自杭州归见示诗卷且饷山泉二瓶

郑孝胥

淞江剪水著沙澄,终觉天然味不胜。sōng jiāng jiǎn shuǐ zhù shā chéng,zhōng jué tiān rán wèi bù shèng。
坐想泉源出天目,应知诗派压吴兴。zuò xiǎng quán yuán chū tiān mù,yīng zhī shī pài yā wú xīng。
松明火活纷生眼,竹坞云深独曲肱。sōng míng huǒ huó fēn shēng yǎn,zhú wù yún shēn dú qū gōng。
政恐啜茶致无寐,绕廊残夜思腾腾。zhèng kǒng chuài chá zhì wú mèi,rào láng cán yè sī téng téng。

十二月廿四日伯严仁先冒雪见访

郑孝胥

倚楼三士送残年,有酒无肴雪满天。yǐ lóu sān shì sòng cán nián,yǒu jiǔ wú yáo xuě mǎn tiān。
薄醉愈知寒有味,放言自觉道弥坚。báo zuì yù zhī hán yǒu wèi,fàng yán zì jué dào mí jiān。
收身遗孑虽人外,厉劫沈霾奈死前。shōu shēn yí jié suī rén wài,lì jié shěn mái nài sǐ qián。
便欲将君比松竹,篱披相对转苍然。biàn yù jiāng jūn bǐ sōng zhú,lí pī xiāng duì zhuǎn cāng rán。

市楼有号新世界者八月十四夜与聘三锡之鉴泉共饮玩月

郑孝胥

醉中惟觉灯光热,暗处方知月色清。zuì zhōng wéi jué dēng guāng rè,àn chù fāng zhī yuè sè qīng。
万户市声散空阔,九天夜气入新晴。wàn hù shì shēng sàn kōng kuò,jiǔ tiān yè qì rù xīn qíng。
同游肮脏应相许,举世披猖信可轻。tóng yóu āng zàng yīng xiāng xǔ,jǔ shì pī chāng xìn kě qīng。
穿尽人群聊睥睨,放歌还欲拊檐楹。chuān jǐn rén qún liáo pì nì,fàng gē hái yù fǔ yán yíng。

正月廿二日先考功忌日适梁节庵自梁格庄寄贻崇陵祭品遂以设供

郑孝胥

礼终自愧求仁粟,恋主深悲拜祭馀。lǐ zhōng zì kuì qiú rén sù,liàn zhǔ shēn bēi bài jì yú。
冥漠只知本朝腊,涕洟还展隔年书。míng mò zhǐ zhī běn cháo là,tì tì hái zhǎn gé nián shū。
守陵论欲过炎武,复楚心谁继武胥。shǒu líng lùn yù guò yán wǔ,fù chǔ xīn shuí jì wǔ xū。
他日焦山启书藏,应凭佛火照欷歔。tā rì jiāo shān qǐ shū cáng,yīng píng fú huǒ zhào xī xū。

书事

郑孝胥

天柱犹倾况地维,堪嗟造物太儿嬉。tiān zhù yóu qīng kuàng dì wéi,kān jiē zào wù tài ér xī。
鳖灵岂望归鹃魄,燕哙公然得子之。biē líng qǐ wàng guī juān pò,yàn kuài gōng rán dé zi zhī。
一乱五年应共尽,孤怀历劫独难移。yī luàn wǔ nián yīng gòng jǐn,gū huái lì jié dú nán yí。
案头宣统官邪记,会铸神奸与世知。àn tóu xuān tǒng guān xié jì,huì zhù shén jiān yǔ shì zhī。

秋分

郑孝胥

碧云翻墨坠秋光,残暑长廊一雨凉。bì yún fān mò zhuì qiū guāng,cán shǔ zhǎng láng yī yǔ liáng。
松竹欲成楼渐隐,阴晴数变桂初香。sōng zhú yù chéng lóu jiàn yǐn,yīn qíng shù biàn guì chū xiāng。
随波籍湜应俱叛,易暴夷齐故不亡。suí bō jí shí yīng jù pàn,yì bào yí qí gù bù wáng。
岁岁登高须强起,霜风好为作重阳。suì suì dēng gāo xū qiáng qǐ,shuāng fēng hǎo wèi zuò zhòng yáng。

重九

郑孝胥

云敛吴天日愈凉,风生雁影气初霜。yún liǎn wú tiān rì yù liáng,fēng shēng yàn yǐng qì chū shuāng。
添衣犹觉楼难倚,入肆翻怜酒未尝。tiān yī yóu jué lóu nán yǐ,rù sì fān lián jiǔ wèi cháng。
短发谁从蓝田客,放歌聊试接舆狂。duǎn fā shuí cóng lán tián kè,fàng gē liáo shì jiē yú kuáng。
栖迟自是违天者,莫为违人讶海藏。qī chí zì shì wéi tiān zhě,mò wèi wéi rén yà hǎi cáng。

送升吉甫东行

郑孝胥

蜍志厌厌久厌看,巍然达道出江干。chú zhì yàn yàn jiǔ yàn kàn,wēi rán dá dào chū jiāng gàn。
祈天可恃孤忠在,复辟谁言国事难。qí tiān kě shì gū zhōng zài,fù pì shuí yán guó shì nán。
动地波涛送残岁,伤心关陇话严寒。dòng dì bō tāo sòng cán suì,shāng xīn guān lǒng huà yán hán。
因公雪涕陶斋语,只许刘侯解报韩。yīn gōng xuě tì táo zhāi yǔ,zhǐ xǔ liú hóu jiě bào hán。

寿韬庵太保七十

郑孝胥

馀生海角望中兴,帝座扶持赖有人。yú shēng hǎi jiǎo wàng zhōng xīng,dì zuò fú chí lài yǒu rén。
德望卅年来畎亩,艰危孤立此君臣。dé wàng sà nián lái quǎn mǔ,jiān wēi gū lì cǐ jūn chén。
清吟谢客应争席,细楷涪翁愈逼真。qīng yín xiè kè yīng zhēng xí,xì kǎi fú wēng yù bī zhēn。
自是天公眷忠义,依然相敬见如宾。zì shì tiān gōng juàn zhōng yì,yī rán xiāng jìng jiàn rú bīn。

风雨过

郑孝胥

穿径贪依竹色凉,松涛渐觉到虚廊。chuān jìng tān yī zhú sè liáng,sōng tāo jiàn jué dào xū láng。
雨馀鸥队矜翔舞,风际蝉吟自抑扬。yǔ yú ōu duì jīn xiáng wǔ,fēng jì chán yín zì yì yáng。
忍道长安浑似奕,那知沧海又生桑。rěn dào zhǎng ān hún shì yì,nà zhī cāng hǎi yòu shēng sāng。
匆匆一枕怀根梦,未抵狞飙半日狂。cōng cōng yī zhěn huái gēn mèng,wèi dǐ níng biāo bàn rì kuáng。

思小乙

郑孝胥

挟册频年似我长,论昏未就意几忘。xié cè pín nián shì wǒ zhǎng,lùn hūn wèi jiù yì jǐ wàng。
病中泪尽言难晓,身后房空事可伤。bìng zhōng lèi jǐn yán nán xiǎo,shēn hòu fáng kōng shì kě shāng。
丛稿悲凉留宿业,遗姿抑郁对回肠。cóng gǎo bēi liáng liú sù yè,yí zī yì yù duì huí cháng。
层楼向曙看渠去,却剩危梯望杳茫。céng lóu xiàng shǔ kàn qú qù,què shèng wēi tī wàng yǎo máng。

哭爱苍

郑孝胥

共推左癖如元凯,酷慕诗流必老坡。gòng tuī zuǒ pǐ rú yuán kǎi,kù mù shī liú bì lǎo pō。
失路江湖空愤慨,戕生陵谷生销磨。shī lù jiāng hú kōng fèn kǎi,qiāng shēng líng gǔ shēng xiāo mó。
向来天际真人想,昨日寒斋一梦过。xiàng lái tiān jì zhēn rén xiǎng,zuó rì hán zhāi yī mèng guò。
垂死犁来虽莫逆,鼠肝虫臂奈君何。chuí sǐ lí lái suī mò nì,shǔ gān chóng bì nài jūn hé。

叔伊以诗索剪菊插瓶

郑孝胥

故人苦忆故山青,抛却东篱只独醒。gù rén kǔ yì gù shān qīng,pāo què dōng lí zhǐ dú xǐng。
病起吟笺能小草,梦回丛菊在双瓶。bìng qǐ yín jiān néng xiǎo cǎo,mèng huí cóng jú zài shuāng píng。
客中欲问愁何味,晚景相看鬓已星。kè zhōng yù wèn chóu hé wèi,wǎn jǐng xiāng kàn bìn yǐ xīng。
且约窗间常促膝,海天寒雨任冥冥。qiě yuē chuāng jiān cháng cù xī,hǎi tiān hán yǔ rèn míng míng。

正月三日昧爽作以下己未

郑孝胥

楼头熄灯夜微明,回首仓皇意自惊。lóu tóu xī dēng yè wēi míng,huí shǒu cāng huáng yì zì jīng。
志气太强翻一折,奔波苦学竟何成。zhì qì tài qiáng fān yī zhé,bēn bō kǔ xué jìng hé chéng。
早令从我寻文字,或幸延年换性情。zǎo lìng cóng wǒ xún wén zì,huò xìng yán nián huàn xìng qíng。
今日馀哀兼痛悔,弥天踪戢恨难平。jīn rì yú āi jiān tòng huǐ,mí tiān zōng jí hèn nán píng。

寄题杭州樟亭

郑孝胥

惨淡苍穹久屈蟠,沧波老树想高寒。cǎn dàn cāng qióng jiǔ qū pán,cāng bō lǎo shù xiǎng gāo hán。
天鸡白鹄愁霄汉,志士仁人伤肺肝。tiān jī bái gǔ chóu xiāo hàn,zhì shì rén rén shāng fèi gān。
一日缚茅成故事,诸君抱膝恣游观。yī rì fù máo chéng gù shì,zhū jūn bào xī zì yóu guān。
何当侧杖追公等,徙倚亭前话戒坛。hé dāng cè zhàng zhuī gōng děng,xǐ yǐ tíng qián huà jiè tán。