古诗词

吴菊农七十寿诗

郑孝胥

戊戌正如乘轩鹤,武汉栖迟怀甚恶。wù xū zhèng rú chéng xuān hè,wǔ hàn qī chí huái shén è。
垂帘朝局耻弹冠,一语文襄为惊愕。chuí lián cháo jú chǐ dàn guān,yī yǔ wén xiāng wèi jīng è。
仲韬长逝不可招,菊翁晚见我入辽。zhòng tāo zhǎng shì bù kě zhāo,jú wēng wǎn jiàn wǒ rù liáo。
故都遗老天留在,人寿河清属后凋。gù dōu yí lǎo tiān liú zài,rén shòu hé qīng shǔ hòu diāo。
猜您喜欢

梅泉属题刘彦冲泳之临明吴次翁伟修文会赠言图卷

郑孝胥

彦冲贫而文,养母终不娶。yàn chōng pín ér wén,yǎng mǔ zhōng bù qǔ。
母殁亦旋卒,故友表其墓。mǔ mò yì xuán zú,gù yǒu biǎo qí mù。
其友江韬叔,感逝诗无数。qí yǒu jiāng tāo shū,gǎn shì shī wú shù。
乃云最善画,虽见空想慕。nǎi yún zuì shàn huà,suī jiàn kōng xiǎng mù。
梅泉爱韬叔,短卷孰相付。méi quán ài tāo shū,duǎn juǎn shú xiāng fù。
卷中写人物,隽笔生澹趣。juǎn zhōng xiě rén wù,juàn bǐ shēng dàn qù。
闲闲若无意,冉冉胸中吐。xián xián ruò wú yì,rǎn rǎn xiōng zhōng tǔ。
绝非画工艺,只有天机露。jué fēi huà gōng yì,zhǐ yǒu tiān jī lù。
平生轻戴吴,少见论颇误。píng shēng qīng dài wú,shǎo jiàn lùn pǒ wù。
泠泠性真语,已过初不护。líng líng xìng zhēn yǔ,yǐ guò chū bù hù。
以此思其人,贤达多妙悟。yǐ cǐ sī qí rén,xián dá duō miào wù。
江诗不吾欺,得之幸奇遇。jiāng shī bù wú qī,dé zhī xìng qí yù。

盟鸥榭之北作一峰名碧云自

郑孝胥

扪胸极坦荡,何时幻嵯峨。mén xiōng jí tǎn dàng,hé shí huàn cuó é。
为山仅二仞,倒影临池波。wèi shān jǐn èr rèn,dào yǐng lín chí bō。
袖中出太华,夜负烦夸娥。xiù zhōng chū tài huá,yè fù fán kuā é。
儿童尽惊倒,势欲苍苍摩。ér tóng jǐn jīng dào,shì yù cāng cāng mó。
鬼凿混沌窍,灵探星宿窝。guǐ záo hùn dùn qiào,líng tàn xīng sù wō。
碧云飞未起,作态犹婆娑。bì yún fēi wèi qǐ,zuò tài yóu pó suō。
篆文志其胁,安知非皇娲。zhuàn wén zhì qí xié,ān zhī fēi huáng wā。
小窗学跏趺,尽日对吟哦。xiǎo chuāng xué jiā fū,jǐn rì duì yín ó。
只愁风雨来,跋扈如天魔。zhǐ chóu fēng yǔ lái,bá hù rú tiān mó。
挟山以超海,老矣将奈何。xié shān yǐ chāo hǎi,lǎo yǐ jiāng nài hé。

汤山行宫

郑孝胥

神京未邱墟,狐鼠遽窟穴。shén jīng wèi qiū xū,hú shǔ jù kū xué。
十年玉座移,万事成瓦裂。shí nián yù zuò yí,wàn shì chéng wǎ liè。
此泉有至性,不改当时热。cǐ quán yǒu zhì xìng,bù gǎi dāng shí rè。
我来岂望敬,照影久呜咽。wǒ lái qǐ wàng jìng,zhào yǐng jiǔ wū yàn。
浮云水中过,倏忽几变灭。fú yún shuǐ zhōng guò,shū hū jǐ biàn miè。
群松如耆旧,乱事从头说。qún sōng rú qí jiù,luàn shì cóng tóu shuō。
莫令污吾听,洗耳就归辙。mò lìng wū wú tīng,xǐ ěr jiù guī zhé。
沙河双石桥,郁丽犹积雪。shā hé shuāng shí qiáo,yù lì yóu jī xuě。
停车不能去,怅望念豪杰。tíng chē bù néng qù,chàng wàng niàn háo jié。
聊为洛生咏,坐待洪流绝。liáo wèi luò shēng yǒng,zuò dài hóng liú jué。

开县李节母林夫人诗

郑孝胥

为妇而无子,犹以孝自名。wèi fù ér wú zi,yóu yǐ xiào zì míng。
为子而显母,何必己所生。wèi zi ér xiǎn mǔ,hé bì jǐ suǒ shēng。
高门重礼义,节孝良易成。gāo mén zhòng lǐ yì,jié xiào liáng yì chéng。
岂知有至难,蓬户同艰贞。qǐ zhī yǒu zhì nán,péng hù tóng jiān zhēn。
乱世竞放诞,耻以义制情。luàn shì jìng fàng dàn,chǐ yǐ yì zhì qíng。
相率入儇薄,人纪将俱倾。xiāng lǜ rù xuān báo,rén jì jiāng jù qīng。
勖哉李使君,勿忘世簪缨。xù zāi lǐ shǐ jūn,wù wàng shì zān yīng。

张忠武挽诗

郑孝胥

受爵于公朝,拜恩于私室。shòu jué yú gōng cháo,bài ēn yú sī shì。
大义久不明,知己皆私昵。dà yì jiǔ bù míng,zhī jǐ jiē sī nì。
将军怀国恩,成败弗所恤。jiāng jūn huái guó ēn,chéng bài fú suǒ xù。
依违为袁氏,晚举犹未失。yī wéi wèi yuán shì,wǎn jǔ yóu wèi shī。
惜哉群疑萃,一蹶太仓卒。xī zāi qún yí cuì,yī jué tài cāng zú。
平生欠谋面,忠烈感吾笔。píng shēng qiàn móu miàn,zhōng liè gǎn wú bǐ。
使我早识公,救败岂无术。shǐ wǒ zǎo shí gōng,jiù bài qǐ wú shù。
犹当歌正气,坐待桑榆日。yóu dāng gē zhèng qì,zuò dài sāng yú rì。

为葱奇题罗两峰画竹卷子

郑孝胥

竹性劲直又潇洒,难得天机来笔下。zhú xìng jìn zhí yòu xiāo sǎ,nán dé tiān jī lái bǐ xià。
会心不远妙能追,取势谁如两峰者。huì xīn bù yuǎn miào néng zhuī,qǔ shì shuí rú liǎng fēng zhě。
人言善书必善画,此语似是而非也。rén yán shàn shū bì shàn huà,cǐ yǔ shì shì ér fēi yě。
阴晴风雨满卷中,置我已在苍梧野。yīn qíng fēng yǔ mǎn juǎn zhōng,zhì wǒ yǐ zài cāng wú yě。

荣县赵府君诗

郑孝胥

荣县赵御史,告哀丧其兄。róng xiàn zhào yù shǐ,gào āi sàng qí xiōng。
弟兄过七十,相爱犹孩婴。dì xiōng guò qī shí,xiāng ài yóu hái yīng。
此世真恶世,此事嗟谁能?cǐ shì zhēn è shì,cǐ shì jiē shuí néng?
忆昔光绪中,天地多青蝇。yì xī guāng xù zhōng,tiān dì duō qīng yíng。
御史立朝端,轰轰有直声。yù shǐ lì cháo duān,hōng hōng yǒu zhí shēng。
文字绝雄丽,才华极飞腾。wén zì jué xióng lì,cái huá jí fēi téng。
公卿徒侧目,亲贵谁敢撄?gōng qīng tú cè mù,qīn guì shuí gǎn yīng?
府君方力农,所居近县城。fǔ jūn fāng lì nóng,suǒ jū jìn xiàn chéng。
安知御史贵,惟念手足情。ān zhī yù shǐ guì,wéi niàn shǒu zú qíng。
食贫久习苦,五十衣不缯。shí pín jiǔ xí kǔ,wǔ shí yī bù zēng。
亡何世翻覆,山河随倾崩。wáng hé shì fān fù,shān hé suí qīng bēng。
御史能自归,殊非衣锦荣。yù shǐ néng zì guī,shū fēi yī jǐn róng。
解衣衣吾弟,推食食同生。jiě yī yī wú dì,tuī shí shí tóng shēng。
吾弟乃贵人,岂逐恶子行。wú dì nǎi guì rén,qǐ zhú è zi xíng。
吾弟乃贤人,岂避群盗憎。wú dì nǎi xián rén,qǐ bì qún dào zēng。
世途从万变,元气留家庭。shì tú cóng wàn biàn,yuán qì liú jiā tíng。
御史怀才雄,无用久见轻。yù shǐ huái cái xióng,wú yòng jiǔ jiàn qīng。
一读告哀辞,使我涕泗零。yī dú gào āi cí,shǐ wǒ tì sì líng。
丧耻而趋时,知免赖神明。sàng chǐ ér qū shí,zhī miǎn lài shén míng。
守死幸自信,白日非幽冥。shǒu sǐ xìng zì xìn,bái rì fēi yōu míng。

蒲母谢太君七十诗

郑孝胥

俭不患贫殊有味,外物难夺理尤至。jiǎn bù huàn pín shū yǒu wèi,wài wù nán duó lǐ yóu zhì。
一生阅历得名言,高明妇人世谁比?yī shēng yuè lì dé míng yán,gāo míng fù rén shì shuí bǐ?
从乱人皆托养亲,诬亲鸣孝岂为仁。cóng luàn rén jiē tuō yǎng qīn,wū qīn míng xiào qǐ wèi rén。
蒲君只守高堂训,舞彩称觞岁暮春。pú jūn zhǐ shǒu gāo táng xùn,wǔ cǎi chēng shāng suì mù chūn。

书言母丁夫人传后

郑孝胥

积诚能动天,此理难悉究。jī chéng néng dòng tiān,cǐ lǐ nán xī jiū。
疗疾既无策,刲股岂能救?liáo jí jì wú cè,kuī gǔ qǐ néng jiù?
事急天亦穷,神识转昏瞀。shì jí tiān yì qióng,shén shí zhuǎn hūn mào。
谬云诚可格,愚孝空蒙诟。miù yún chéng kě gé,yú xiào kōng méng gòu。
夫人有高才,智出妇女右。fū rén yǒu gāo cái,zhì chū fù nǚ yòu。
胡为屡出此,不脱儒者陋。hú wèi lǚ chū cǐ,bù tuō rú zhě lòu。
智尽诚乃见,至行世罕觏。zhì jǐn chéng nǎi jiàn,zhì xíng shì hǎn gòu。
莫疑天无知,食报在其后。mò yí tiān wú zhī,shí bào zài qí hòu。

又为思缄题所藏二帖

郑孝胥

官帖久纷纭,何处寻用笔。guān tiē jiǔ fēn yún,hé chù xún yòng bǐ。
墨卿与古人,相见太虚室。mò qīng yǔ gǔ rén,xiāng jiàn tài xū shì。

又为思缄题所藏二帖

郑孝胥

既以断为连,复以斜为正。jì yǐ duàn wèi lián,fù yǐ xié wèi zhèng。
字字巧相衔,得之法当圣。zì zì qiǎo xiāng xián,dé zhī fǎ dāng shèng。

六月十七日挟味荃贻书彦强三贝子园观荷

郑孝胥

荷香久乃闻,荷叶气弥满。hé xiāng jiǔ nǎi wén,hé yè qì mí mǎn。
初日加清凉,一碧已照眼。chū rì jiā qīng liáng,yī bì yǐ zhào yǎn。
涩甘得殊味,袭人千步远。sè gān dé shū wèi,xí rén qiān bù yuǎn。
深红绝可念,风露凝未散。shēn hóng jué kě niàn,fēng lù níng wèi sàn。
曲桥映高柳,纵望凡几转。qū qiáo yìng gāo liǔ,zòng wàng fán jǐ zhuǎn。
雨余况无尘,渴障解舌本。yǔ yú kuàng wú chén,kě zhàng jiě shé běn。
神清忽坐忘,语妙涉奥衍。shén qīng hū zuò wàng,yǔ miào shè ào yǎn。
芙蕖莲菡萏,菂薏字尤典。fú qú lián hàn dàn,dì yì zì yóu diǎn。
生机何玲珑,造物巧莫阐。shēng jī hé líng lóng,zào wù qiǎo mò chǎn。
从人恣谛视,孰究顷刻变。cóng rén zì dì shì,shú jiū qǐng kè biàn。
岂徒比木樨,意会吾无隐。qǐ tú bǐ mù xī,yì huì wú wú yǐn。
诸君熟《尔雅》,释草卷试展。zhū jūn shú ěr yǎ,shì cǎo juǎn shì zhǎn。
却哂樊川文,女妇喻尤浅。què shěn fán chuān wén,nǚ fù yù yóu qiǎn。

三月初十日夜直

郑孝胥

主辱臣不忧,或乃以为快。zhǔ rǔ chén bù yōu,huò nǎi yǐ wèi kuài。
盗臣犹称臣,大盗不以械。dào chén yóu chēng chén,dà dào bù yǐ xiè。
楚歌殊逼人,耳熟亦无怪。chǔ gē shū bī rén,ěr shú yì wú guài。
忍能扼其吭,毒螫过蜂虿。rěn néng è qí kēng,dú shì guò fēng chài。
远臣来禁近,力抗甚矣惫。yuǎn chén lái jìn jìn,lì kàng shén yǐ bèi。
梦中天压已,无助理当败。mèng zhōng tiān yā yǐ,wú zhù lǐ dāng bài。

三月初十日夜直

郑孝胥

大王事獯鬻,勾践亦事吴。dà wáng shì xūn yù,gōu jiàn yì shì wú。
以此慰吾主,能屈诚丈夫。yǐ cǐ wèi wú zhǔ,néng qū chéng zhàng fū。
一惭之不忍,而终身惭乎?yī cán zhī bù rěn,ér zhōng shēn cán hū?
勿云情难堪,且复安须臾。wù yún qíng nán kān,qiě fù ān xū yú。

三月初十日夜直

郑孝胥

天命将安归,要观人所与。tiān mìng jiāng ān guī,yào guān rén suǒ yǔ。
苟能得一士,岂不胜多许。gǒu néng dé yī shì,qǐ bù shèng duō xǔ。
狸守虽写形,聊以辟群鼠。lí shǒu suī xiě xíng,liáo yǐ pì qún shǔ。
持危谁同心,相倚譬蛩駏。chí wēi shuí tóng xīn,xiāng yǐ pì qióng jù。