古诗词

精忠柏

孙原湘

万木畏枯枯则薪,一株独以枯见珍。wàn mù wèi kū kū zé xīn,yī zhū dú yǐ kū jiàn zhēn。
神斤鬼斧不敢近,忠义之气缠其身。shén jīn guǐ fǔ bù gǎn jìn,zhōng yì zhī qì chán qí shēn。
蛟虬翠郁风波亭,一夜号泣枯精英。jiāo qiú cuì yù fēng bō tíng,yī yè hào qì kū jīng yīng。
奸邪气横正气绝,感愤物理同人情。jiān xié qì héng zhèng qì jué,gǎn fèn wù lǐ tóng rén qíng。
不见百口保飞宗,正卿窜身南海以死争。bù jiàn bǎi kǒu bǎo fēi zōng,zhèng qīng cuàn shēn nán hǎi yǐ sǐ zhēng。
上书讼冤刘允升,横尸棘寺鸣不平。shàng shū sòng yuān liú yǔn shēng,héng shī jí sì míng bù píng。
区区小校犹忠诚,竟欲斩艾邪蒿萌。qū qū xiǎo xiào yóu zhōng chéng,jìng yù zhǎn ài xié hāo méng。
柏虽草木气至清,肯与贼桧同时生。bǎi suī cǎo mù qì zhì qīng,kěn yǔ zéi guì tóng shí shēng。
死八百年挺不屈,蜕尽龙皮剩龙骨。sǐ bā bǎi nián tǐng bù qū,tuì jǐn lóng pí shèng lóng gǔ。
中有丹心不肯枯,只是春风吹不活。zhōng yǒu dān xīn bù kěn kū,zhǐ shì chūn fēng chuī bù huó。
天欲吹活柏固辞,偷生半壁匪我思。tiān yù chuī huó bǎi gù cí,tōu shēng bàn bì fěi wǒ sī。
除非痛饮黄龙时,枯枝一一回青枝。chú fēi tòng yǐn huáng lóng shí,kū zhī yī yī huí qīng zhī。
天亦不能彊活之,任其一木乾坤支。tiān yì bù néng jiàng huó zhī,rèn qí yī mù qián kūn zhī。
表忠但敕风雷司,霹雳老桧分其尸。biǎo zhōng dàn chì fēng léi sī,pī lì lǎo guì fēn qí shī。
吁嗟南渡朝廷小,泥首北风如偃草。xū jiē nán dù cháo tíng xiǎo,ní shǒu běi fēng rú yǎn cǎo。
只赏西湖花柳妍,浑忘朔漠椿棠老。zhǐ shǎng xī hú huā liǔ yán,hún wàng shuò mò chūn táng lǎo。
构兮构兮木不良,大厦以桧为栋梁,长城如檀翻见戕。gòu xī gòu xī mù bù liáng,dà shà yǐ guì wèi dòng liáng,zhǎng chéng rú tán fān jiàn qiāng。
不如此柏有本性,直与精忠同正命。bù rú cǐ bǎi yǒu běn xìng,zhí yǔ jīng zhōng tóng zhèng mìng。
但看枝枝北向枯,木理犹知朝二圣。dàn kàn zhī zhī běi xiàng kū,mù lǐ yóu zhī cháo èr shèng。
从来死贵得其死,不见死而不死树如此。cóng lái sǐ guì dé qí sǐ,bù jiàn sǐ ér bù sǐ shù rú cǐ。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

闺人养疴辞

孙原湘

刺铜清影拂帘长,鼎沸松风药透香。cì tóng qīng yǐng fú lián zhǎng,dǐng fèi sōng fēng yào tòu xiāng。
亲把银匙调一过,同心甘苦愿分尝。qīn bǎ yín shi diào yī guò,tóng xīn gān kǔ yuàn fēn cháng。

闺人养疴辞

孙原湘

暂废椒花格律新,绕床书卷尚逡巡。zàn fèi jiāo huā gé lǜ xīn,rào chuáng shū juǎn shàng qūn xún。
卧中听得秦嘉咏,一字推敲又损神。wò zhōng tīng dé qín jiā yǒng,yī zì tuī qiāo yòu sǔn shén。

闺人养疴辞

孙原湘

竹床冰簟镇相亲,吟瘦身看病瘦身。zhú chuáng bīng diàn zhèn xiāng qīn,yín shòu shēn kàn bìng shòu shēn。
听说莲塘遭雨打,今年花更瘦于人。tīng shuō lián táng zāo yǔ dǎ,jīn nián huā gèng shòu yú rén。

闺人养疴辞

孙原湘

疏云先作一分秋,添得窗棂绿更幽。shū yún xiān zuò yī fēn qiū,tiān dé chuāng líng lǜ gèng yōu。
几点雨弹凉叶上,红心枯草又新抽。jǐ diǎn yǔ dàn liáng yè shàng,hóng xīn kū cǎo yòu xīn chōu。

闺人养疴辞

孙原湘

隔年情事记分明,雪碗冰盘夜话清。gé nián qíng shì jì fēn míng,xuě wǎn bīng pán yè huà qīng。
昨日到门亲听得,小鬟偷学诵诗声。zuó rì dào mén qīn tīng dé,xiǎo huán tōu xué sòng shī shēng。

闺人养疴辞

孙原湘

妆楼昼静屦聋无,画稿丛残墨未枯。zhuāng lóu zhòu jìng jù lóng wú,huà gǎo cóng cán mò wèi kū。
等月再生人病起,拜双星夜玉梯扶。děng yuè zài shēng rén bìng qǐ,bài shuāng xīng yè yù tī fú。

密意

孙原湘

柳样春浓絮样颠,轻云无迹过青天。liǔ yàng chūn nóng xù yàng diān,qīng yún wú jì guò qīng tiān。
人前第一须留意,莫把双眸注妾边。rén qián dì yī xū liú yì,mò bǎ shuāng móu zhù qiè biān。

春憾

孙原湘

西风吹月满高楼,楼上珠帘尽下钩。xī fēng chuī yuè mǎn gāo lóu,lóu shàng zhū lián jǐn xià gōu。
兰病未苏梅欲褪,二分春色十分愁。lán bìng wèi sū méi yù tuì,èr fēn chūn sè shí fēn chóu。

美人家饮花露饮毕而馀香在碗

孙原湘

琼浆滴滴入诗喉,香气犹沾碧玉瓯。qióng jiāng dī dī rù shī hóu,xiāng qì yóu zhān bì yù ōu。
恰似鬓边花落下,芬芳常在美人头。qià shì bìn biān huā luò xià,fēn fāng cháng zài měi rén tóu。

美人家饮花露饮毕而馀香在碗

孙原湘

一朵仙霞捧九霄,散花天女手亲调。yī duǒ xiān xiá pěng jiǔ xiāo,sàn huā tiān nǚ shǒu qīn diào。
玉瓯本是无情物,入骨浓香不肯消。yù ōu běn shì wú qíng wù,rù gǔ nóng xiāng bù kěn xiāo。

题兰绝句

孙原湘

只合离骚一卷书,水仙相伴住清虚。zhǐ hé lí sāo yī juǎn shū,shuǐ xiān xiāng bàn zhù qīng xū。
诗人眼底花如海,除却寒梅尽不如。shī rén yǎn dǐ huā rú hǎi,chú què hán méi jǐn bù rú。

题兰绝句

孙原湘

楚云旖旎水缠绵,生就珠胎玉骨仙。chǔ yún yǐ nǐ shuǐ chán mián,shēng jiù zhū tāi yù gǔ xiān。
昨夜潇湘明月下,意中人恰似卿妍。zuó yè xiāo xiāng míng yuè xià,yì zhōng rén qià shì qīng yán。

横波

孙原湘

百巧千灵藕孔多,泥人全在两横波。bǎi qiǎo qiān líng ǒu kǒng duō,ní rén quán zài liǎng héng bō。
如愁如喜还如怒,媚态三番一刹那。rú chóu rú xǐ hái rú nù,mèi tài sān fān yī shā nà。

七夕惆怅辞

孙原湘

天上相思有了时,一年一度一佳期。tiān shàng xiāng sī yǒu le shí,yī nián yī dù yī jiā qī。
人间只有相看分,也要迢迢远别离。rén jiān zhǐ yǒu xiāng kàn fēn,yě yào tiáo tiáo yuǎn bié lí。

无题

孙原湘

就使楼头响佩环,娟娟秋影隔银湾。jiù shǐ lóu tóu xiǎng pèi huán,juān juān qiū yǐng gé yín wān。
如今影也无从见,学到双星夙分难。rú jīn yǐng yě wú cóng jiàn,xué dào shuāng xīng sù fēn nán。