古诗词

精忠柏

孙原湘

万木畏枯枯则薪,一株独以枯见珍。wàn mù wèi kū kū zé xīn,yī zhū dú yǐ kū jiàn zhēn。
神斤鬼斧不敢近,忠义之气缠其身。shén jīn guǐ fǔ bù gǎn jìn,zhōng yì zhī qì chán qí shēn。
蛟虬翠郁风波亭,一夜号泣枯精英。jiāo qiú cuì yù fēng bō tíng,yī yè hào qì kū jīng yīng。
奸邪气横正气绝,感愤物理同人情。jiān xié qì héng zhèng qì jué,gǎn fèn wù lǐ tóng rén qíng。
不见百口保飞宗,正卿窜身南海以死争。bù jiàn bǎi kǒu bǎo fēi zōng,zhèng qīng cuàn shēn nán hǎi yǐ sǐ zhēng。
上书讼冤刘允升,横尸棘寺鸣不平。shàng shū sòng yuān liú yǔn shēng,héng shī jí sì míng bù píng。
区区小校犹忠诚,竟欲斩艾邪蒿萌。qū qū xiǎo xiào yóu zhōng chéng,jìng yù zhǎn ài xié hāo méng。
柏虽草木气至清,肯与贼桧同时生。bǎi suī cǎo mù qì zhì qīng,kěn yǔ zéi guì tóng shí shēng。
死八百年挺不屈,蜕尽龙皮剩龙骨。sǐ bā bǎi nián tǐng bù qū,tuì jǐn lóng pí shèng lóng gǔ。
中有丹心不肯枯,只是春风吹不活。zhōng yǒu dān xīn bù kěn kū,zhǐ shì chūn fēng chuī bù huó。
天欲吹活柏固辞,偷生半壁匪我思。tiān yù chuī huó bǎi gù cí,tōu shēng bàn bì fěi wǒ sī。
除非痛饮黄龙时,枯枝一一回青枝。chú fēi tòng yǐn huáng lóng shí,kū zhī yī yī huí qīng zhī。
天亦不能彊活之,任其一木乾坤支。tiān yì bù néng jiàng huó zhī,rèn qí yī mù qián kūn zhī。
表忠但敕风雷司,霹雳老桧分其尸。biǎo zhōng dàn chì fēng léi sī,pī lì lǎo guì fēn qí shī。
吁嗟南渡朝廷小,泥首北风如偃草。xū jiē nán dù cháo tíng xiǎo,ní shǒu běi fēng rú yǎn cǎo。
只赏西湖花柳妍,浑忘朔漠椿棠老。zhǐ shǎng xī hú huā liǔ yán,hún wàng shuò mò chūn táng lǎo。
构兮构兮木不良,大厦以桧为栋梁,长城如檀翻见戕。gòu xī gòu xī mù bù liáng,dà shà yǐ guì wèi dòng liáng,zhǎng chéng rú tán fān jiàn qiāng。
不如此柏有本性,直与精忠同正命。bù rú cǐ bǎi yǒu běn xìng,zhí yǔ jīng zhōng tóng zhèng mìng。
但看枝枝北向枯,木理犹知朝二圣。dàn kàn zhī zhī běi xiàng kū,mù lǐ yóu zhī cháo èr shèng。
从来死贵得其死,不见死而不死树如此。cóng lái sǐ guì dé qí sǐ,bù jiàn sǐ ér bù sǐ shù rú cǐ。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

沪城花事绝句十二首

孙原湘

俞生绝调太纵横,不数杭州苏老兵。yú shēng jué diào tài zòng héng,bù shù háng zhōu sū lǎo bīng。
博得如皋轻一笑,当筵亲拜女门生。bó dé rú gāo qīng yī xiào,dāng yán qīn bài nǚ mén shēng。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

调铅杀粉写珠娘,谁似华亭改七香。diào qiān shā fěn xiě zhū niáng,shuí shì huá tíng gǎi qī xiāng。
喜字亲书三十六,他生修作紫鸳鸯。xǐ zì qīn shū sān shí liù,tā shēng xiū zuò zǐ yuān yāng。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

老我清狂杜牧之,紫云吹散海棠丝。lǎo wǒ qīng kuáng dù mù zhī,zǐ yún chuī sàn hǎi táng sī。
东风牵惹闲枝叶,又值伤春病酒时。dōng fēng qiān rě xián zhī yè,yòu zhí shāng chūn bìng jiǔ shí。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

酒龙意气颠如雷,一饮直须三百杯。jiǔ lóng yì qì diān rú léi,yī yǐn zhí xū sān bǎi bēi。
孤山处士果痴绝,醉插金英当玉梅。gū shān chù shì guǒ chī jué,zuì chā jīn yīng dāng yù méi。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

香海花天酒满池,铁公绕指化柔丝。xiāng hǎi huā tiān jiǔ mǎn chí,tiě gōng rào zhǐ huà róu sī。
玉皇敕赐双飞寺,醉杀偎红倚翠师。yù huáng chì cì shuāng fēi sì,zuì shā wēi hóng yǐ cuì shī。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

凤尾红云海上开,连宵清梦宴瑶台。fèng wěi hóng yún hǎi shàng kāi,lián xiāo qīng mèng yàn yáo tái。
黑风吹堕生罗刹,也有消魂李赤来。hēi fēng chuī duò shēng luó shā,yě yǒu xiāo hún lǐ chì lái。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

小队羊车窄袖身,银灯照耀玉精神。xiǎo duì yáng chē zhǎi xiù shēn,yín dēng zhào yào yù jīng shén。
张家世有莲花貌,也入花丛斗早春。zhāng jiā shì yǒu lián huā mào,yě rù huā cóng dòu zǎo chūn。

沪城花事绝句十二首

孙原湘

小部霓裳舞柘枝,春灯斜映断红姿。xiǎo bù ní shang wǔ zhè zhī,chūn dēng xié yìng duàn hóng zī。
替他小史然眉急,偏是英雄李药师。tì tā xiǎo shǐ rán méi jí,piān shì yīng xióng lǐ yào shī。

歌女

孙原湘

一曲檀槽语若丝,十三年纪太娇痴。yī qū tán cáo yǔ ruò sī,shí sān nián jì tài jiāo chī。
分明不解人情思,也有千拦百就时。fēn míng bù jiě rén qíng sī,yě yǒu qiān lán bǎi jiù shí。

为子和姬人题团扇

孙原湘

皎洁齐纨妙剪裁,画眉窗下影俳徊。jiǎo jié qí wán miào jiǎn cái,huà méi chuāng xià yǐng pái huái。
分明一个天边月,偏落嫦娥素手来。fēn míng yī gè tiān biān yuè,piān luò cháng é sù shǒu lái。

为子和姬人题团扇

孙原湘

洞房秋暖不知寒,莫取班姬古传看。dòng fáng qiū nuǎn bù zhī hán,mò qǔ bān jī gǔ chuán kàn。
自制合欢新样子,更无一日不团圞。zì zhì hé huān xīn yàng zi,gèng wú yī rì bù tuán luán。

为子和姬人题团扇

孙原湘

石阑点笔称题诗,树底轻凉拂面时。shí lán diǎn bǐ chēng tí shī,shù dǐ qīng liáng fú miàn shí。
谁唱画屏团扇曲,侍儿犹是谢芳姿。shuí chàng huà píng tuán shàn qū,shì ér yóu shì xiè fāng zī。

戏赠罗仙

孙原湘

人前绝不避嫌猜,身似采花堕我怀。rén qián jué bù bì xián cāi,shēn shì cǎi huā duò wǒ huái。
底事昨宵灯暗后,隔筵伸过凤头鞋。dǐ shì zuó xiāo dēng àn hòu,gé yán shēn guò fèng tóu xié。

戏赠罗仙

孙原湘

春浮香雨洒曼陀,一寸横波抵爱河。chūn fú xiāng yǔ sǎ màn tuó,yī cùn héng bō dǐ ài hé。
不是散花天女使,如何能起病维摩。bù shì sàn huā tiān nǚ shǐ,rú hé néng qǐ bìng wéi mó。

戏赠罗仙

孙原湘

砚匣浓香拂翠裾,泥金扇索瘦金书。yàn xiá nóng xiāng fú cuì jū,ní jīn shàn suǒ shòu jīn shū。
回身又掣宣毫去,忆着相如病未除。huí shēn yòu chè xuān háo qù,yì zhe xiāng rú bìng wèi chú。