古诗词

题闺人团扇

孙原湘

秋天薄如纸欲飞,秋云乱卸秋罗衣。qiū tiān báo rú zhǐ yù fēi,qiū yún luàn xiè qiū luó yī。
碧空无人紫箫响,灵风来往皆真妃。bì kōng wú rén zǐ xiāo xiǎng,líng fēng lái wǎng jiē zhēn fēi。
月中素娥面如月,青女霜中带霜骨。yuè zhōng sù é miàn rú yuè,qīng nǚ shuāng zhōng dài shuāng gǔ。
清气都乘白帝凝,冰心共守青天活。qīng qì dōu chéng bái dì níng,bīng xīn gòng shǒu qīng tiān huó。
相对婵娟秋夜长,看他织女度银潢。xiāng duì chán juān qiū yè zhǎng,kàn tā zhī nǚ dù yín huáng。
月作明珠来赠嫁,霜为铅粉助亲妆。yuè zuò míng zhū lái zèng jià,shuāng wèi qiān fěn zhù qīn zhuāng。
须臾花发黄金粟,玉杵捣香香万斛。xū yú huā fā huáng jīn sù,yù chǔ dǎo xiāng xiāng wàn hú。
纨扇遥开三界闻,霓裳舞散诸天馥。wán shàn yáo kāi sān jiè wén,ní shang wǔ sàn zhū tiān fù。
分明擎出一枝斜,要与人间富贵家。fēn míng qíng chū yī zhī xié,yào yǔ rén jiān fù guì jiā。
赢得少年齐仰首,不知若个得簪花。yíng dé shǎo nián qí yǎng shǒu,bù zhī ruò gè dé zān huā。
卿家扇子清风发,洁若秋霜激如月。qīng jiā shàn zi qīng fēng fā,jié ruò qiū shuāng jī rú yuè。
欲识云中缥缈仙,先参画里芙蓉阙。yù shí yún zhōng piāo miǎo xiān,xiān cān huà lǐ fú róng quē。
霜月同时藻鉴开,一双仙影下瑶台。shuāng yuè tóng shí zǎo jiàn kāi,yī shuāng xiān yǐng xià yáo tái。
意中早有探花客,故著青衣仔细猜。yì zhōng zǎo yǒu tàn huā kè,gù zhù qīng yī zǎi xì cāi。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

消夏词

孙原湘

荷风几阵引新凉,吹灭荧荧画烛光。hé fēng jǐ zhèn yǐn xīn liáng,chuī miè yíng yíng huà zhú guāng。
恰好纱窗开半扇,额边斜月注娇黄。qià hǎo shā chuāng kāi bàn shàn,é biān xié yuè zhù jiāo huáng。

消夏词

孙原湘

人语花香辨不情,水明帘卷夜云轻。rén yǔ huā xiāng biàn bù qíng,shuǐ míng lián juǎn yè yún qīng。
行来仙骨姗姗甚,暗里遥开玉钏声。xíng lái xiān gǔ shān shān shén,àn lǐ yáo kāi yù chuàn shēng。

即事

孙原湘

梳匀才了画阑凭,双鬓安花百媚增。shū yún cái le huà lán píng,shuāng bìn ān huā bǎi mèi zēng。
为是玉郎亲折赠,碧桃除却换银藤。wèi shì yù láng qīn zhé zèng,bì táo chú què huàn yín téng。

即事

孙原湘

小园春早露华香,偷掐晨葩助晓妆。xiǎo yuán chūn zǎo lù huá xiāng,tōu qiā chén pā zhù xiǎo zhuāng。
如雪花枝如漆鬓,碧纱窗里翠衣裳。rú xuě huā zhī rú qī bìn,bì shā chuāng lǐ cuì yī shang。

即事

孙原湘

眼耳丛中分限清,敢将平视效刘桢。yǎn ěr cóng zhōng fēn xiàn qīng,gǎn jiāng píng shì xiào liú zhēn。
低头只作枯禅坐,暗看莲花贴地生。dī tóu zhǐ zuò kū chán zuò,àn kàn lián huā tiē dì shēng。

即事

孙原湘

拜月盟星坐彻宵,日长神倦苦无聊。bài yuè méng xīng zuò chè xiāo,rì zhǎng shén juàn kǔ wú liáo。
双眸忽地清如水,对着芳姿睡思消。shuāng móu hū dì qīng rú shuǐ,duì zhe fāng zī shuì sī xiāo。

即事

孙原湘

簪花楷格似人妍,下笔明珠个个圆。zān huā kǎi gé shì rén yán,xià bǐ míng zhū gè gè yuán。
除却答郎诗句外,不曾轻易落云笺。chú què dá láng shī jù wài,bù céng qīng yì luò yún jiān。

即事

孙原湘

泪珠和墨写成书,词令风华绰有馀。lèi zhū hé mò xiě chéng shū,cí lìng fēng huá chuò yǒu yú。
但使玉台司笔札,也应唤作女相如。dàn shǐ yù tái sī bǐ zhá,yě yīng huàn zuò nǚ xiāng rú。

即事

孙原湘

水晶帘下恣窥张,半臂才遮菽乳香。shuǐ jīng lián xià zì kuī zhāng,bàn bì cái zhē shū rǔ xiāng。
姑射肌肤真似雪,不容人近已生凉。gū shè jī fū zhēn shì xuě,bù róng rén jìn yǐ shēng liáng。

即事

孙原湘

鸭鲈心字守香盟,一纸私书百种情。yā lú xīn zì shǒu xiāng méng,yī zhǐ sī shū bǎi zhǒng qíng。
放着今生缘未了,思量又要订来生。fàng zhe jīn shēng yuán wèi le,sī liàng yòu yào dìng lái shēng。

即事

孙原湘

愿作鸳鸯梦未成,肯担惊恐始真情。yuàn zuò yuān yāng mèng wèi chéng,kěn dān jīng kǒng shǐ zhēn qíng。
忍将绝世才兼貌,草草相思过一生。rěn jiāng jué shì cái jiān mào,cǎo cǎo xiāng sī guò yī shēng。

即事

孙原湘

情丝细剪与檀奴,纤软才离腻玉肤。qíng sī xì jiǎn yǔ tán nú,xiān ruǎn cái lí nì yù fū。
何物生香堪配取,梅花心里数茎须。hé wù shēng xiāng kān pèi qǔ,méi huā xīn lǐ shù jīng xū。

慰个人

孙原湘

已苦鸳鸯锦翼分,只留弱息慰文君。yǐ kǔ yuān yāng jǐn yì fēn,zhǐ liú ruò xī wèi wén jūn。
罡风又夺明珠去,从此孤身似片云。gāng fēng yòu duó míng zhū qù,cóng cǐ gū shēn shì piàn yún。

慰个人

孙原湘

往事前尘付逝波,何须清泪滴银河。wǎng shì qián chén fù shì bō,hé xū qīng lèi dī yín hé。
仙家瑶草原无种,不似桃花结子多。xiān jiā yáo cǎo yuán wú zhǒng,bù shì táo huā jié zi duō。

内人指甲

孙原湘

不爱匀黄不染丹,生来偏喜近豪端。bù ài yún huáng bù rǎn dān,shēng lái piān xǐ jìn háo duān。
只因久惯拈花后,落剪依然气似兰。zhǐ yīn jiǔ guàn niān huā hòu,luò jiǎn yī rán qì shì lán。