古诗词

月上海棠·闻雁

曹慎仪

曲屏香烬烟丝绝。qū píng xiāng jìn yān sī jué。
听悲凉、雁去声呜咽。tīng bēi liáng yàn qù shēng wū yàn。
病里诗魂,更春归、落花时节。bìng lǐ shī hún,gèng chūn guī luò huā shí jié。
江南远、遥望云波万叠。jiāng nán yuǎn yáo wàng yún bō wàn dié。
唤回乡梦关情切。huàn huí xiāng mèng guān qíng qiè。
叹飘零、也似人离别。tàn piāo líng yě shì rén lí bié。
漫说传书,又还愁、一行吹灭。màn shuō chuán shū,yòu hái chóu yī xíng chuī miè。
空凄断,残影虚窗冷月。kōng qī duàn,cán yǐng xū chuāng lěng yuè。

曹慎仪

曹慎仪(约乾嘉期间),字叔蕙,清江西新建人,礼部尚书曹文恪(脩先)公孙女,雪浦侍郎同里顾侍郎清昕室。 曹慎仪的作品>>

猜您喜欢

五彩结同心紫丁香

曹慎仪

艳夺辛夷,香偷甲煎,芳阴深护罗屏。yàn duó xīn yí,xiāng tōu jiǎ jiān,fāng yīn shēn hù luó píng。
独倚斜阳里,还堪爱、湘帘一桁同名。dú yǐ xié yáng lǐ,hái kān ài xiāng lián yī héng tóng míng。
魏家春影归何处,终难似、露叶云英。wèi jiā chūn yǐng guī hé chù,zhōng nán shì lù yè yún yīng。
须珍重、烟光细绾,莫教容易飘零。xū zhēn zhòng yān guāng xì wǎn,mò jiào róng yì piāo líng。
曾记东风薇省,也依稀浓丽,宜系金铃。céng jì dōng fēng wēi shěng,yě yī xī nóng lì,yí xì jīn líng。
雪晕冰肌,珠融粉泪,脂痕淡涴星星。xuě yūn bīng jī,zhū róng fěn lèi,zhī hén dàn wò xīng xīng。
香尘陌上看花倦,又取次、开遍闲庭。xiāng chén mò shàng kàn huā juàn,yòu qǔ cì kāi biàn xián tíng。
红窗畔、谁拈绶带,同心小结初成。hóng chuāng pàn shuí niān shòu dài,tóng xīn xiǎo jié chū chéng。

望湘人

曹慎仪

渐墙阴坠翠,帘影蜚红,愁锁一庭香雾。jiàn qiáng yīn zhuì cuì,lián yǐng fēi hóng,chóu suǒ yī tíng xiāng wù。
斗草情闲,簸钱声杳。dòu cǎo qíng xián,bǒ qián shēng yǎo。
消得茶烟一缕。xiāo dé chá yān yī lǚ。
梦冷西楼,自从别后,几番听雨。mèng lěng xī lóu,zì cóng bié hòu,jǐ fān tīng yǔ。
但天涯、燕子来时,仿佛那时絮语。dàn tiān yá yàn zi lái shí,fǎng fú nà shí xù yǔ。
回忆离亭延伫。huí yì lí tíng yán zhù。
便鹧鸪啼遍,也难留住。biàn zhè gū tí biàn,yě nán liú zhù。
怅云水迢遥,说甚玉鳞尺素。chàng yún shuǐ tiáo yáo,shuō shén yù lín chǐ sù。
只今剩、有旧同游处。zhǐ jīn shèng yǒu jiù tóng yóu chù。
一抹湘兰深护。yī mǒ xiāng lán shēn hù。
更谁伴、绣缕吟笺,寂寞小窗春暮。gèng shuí bàn xiù lǚ yín jiān,jì mò xiǎo chuāng chūn mù。
471234