古诗词

欧幅刀歌并序

张晋

延生跌荡风情豪,好客折简频相邀。yán shēng diē dàng fēng qíng háo,hǎo kè zhé jiǎn pín xiāng yāo。
入室何来吐光怪,陡觉四壁寒萧骚。rù shì hé lái tǔ guāng guài,dǒu jué sì bì hán xiāo sāo。
谈笑未竟更命酒,留我出示欧幅刀。tán xiào wèi jìng gèng mìng jiǔ,liú wǒ chū shì ōu fú dāo。
潋滟亮于雪,犀利能吹毛。liàn yàn liàng yú xuě,xī lì néng chuī máo。
酒酣把刀向我语,听不能终色如土。jiǔ hān bǎ dāo xiàng wǒ yǔ,tīng bù néng zhōng sè rú tǔ。
昔者闽峤苦未靖,白昼往往劫商贾。xī zhě mǐn jiào kǔ wèi jìng,bái zhòu wǎng wǎng jié shāng jiǎ。
杀人如麻谁最强,幅也咆哮猛于虎。shā rén rú má shuí zuì qiáng,fú yě páo xiāo měng yú hǔ。
纵横据海岛,出没凌沧洲。zòng héng jù hǎi dǎo,chū méi líng cāng zhōu。
估船不敢泊,指顾尽失琳琅璆。gū chuán bù gǎn pō,zhǐ gù jǐn shī lín láng qiú。
来往无谁何自谓,百不忧岁在重光。lái wǎng wú shuí hé zì wèi,bǎi bù yōu suì zài zhòng guāng。
大渊献延陵,别驾来泉州。dà yuān xiàn yán líng,bié jià lái quán zhōu。
运筹握算众莫测,一击遂使妖氛收。yùn chóu wò suàn zhòng mò cè,yī jī suì shǐ yāo fēn shōu。
是夜月黑风怒吼,掩金卧鼓衔枚走。shì yè yuè hēi fēng nù hǒu,yǎn jīn wò gǔ xián méi zǒu。
幅时被酒方酣眠,以刀自卫不去手。fú shí bèi jiǔ fāng hān mián,yǐ dāo zì wèi bù qù shǒu。
苍黄拔刀刀弗出,似有旁人阴掣肘。cāng huáng bá dāo dāo fú chū,shì yǒu páng rén yīn chè zhǒu。
归来击颈置马前,迁以其刀决其首。guī lái jī jǐng zhì mǎ qián,qiān yǐ qí dāo jué qí shǒu。
我闻此言神忽扬,宝物毕竟殊寻常。wǒ wén cǐ yán shén hū yáng,bǎo wù bì jìng shū xún cháng。
凭轩拂拭不忍释,杀气直射天苍凉。píng xuān fú shì bù rěn shì,shā qì zhí shè tiān cāng liáng。
咄咄欧幅刀,上有欧幅血。duō duō ōu fú dāo,shàng yǒu ōu fú xuè。
倔强何神奇,卒致欧幅灭。jué qiáng hé shén qí,zú zhì ōu fú miè。
譬彼英雄久失身,含愤如今始一泄。pì bǐ yīng xióng jiǔ shī shēn,hán fèn rú jīn shǐ yī xiè。
幅也安能作刀主?嗟尔铮铮一片铁。fú yě ān néng zuò dāo zhǔ?jiē ěr zhēng zhēng yī piàn tiě。
呜呼!莫谓铮铮一片铁。wū hū!mò wèi zhēng zhēng yī piàn tiě。

张晋

清山西阳城人,字隽三。诸生。工诗,长于七古。足迹半天下,后落拓以死。有《艳雪堂诗集》。 张晋的作品>>

猜您喜欢

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

厚葬何曾到九泉,摸金校尉不相怜。hòu zàng hé céng dào jiǔ quán,mō jīn xiào wèi bù xiāng lián。
休将白骨求神庇,风雨干陵亦偶然。xiū jiāng bái gǔ qiú shén bì,fēng yǔ gàn líng yì ǒu rán。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

逆谋原不比泉鸠,轻薄浮夸一旦休。nì móu yuán bù bǐ quán jiū,qīng báo fú kuā yī dàn xiū。
试问苍黄床下伏,可曾厌铁在心头。shì wèn cāng huáng chuáng xià fú,kě céng yàn tiě zài xīn tóu。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

挝击庭前未及防,由来鸟尽合弓藏。wō jī tíng qián wèi jí fáng,yóu lái niǎo jǐn hé gōng cáng。
九原若与安公见,切莫重新问潞王。jiǔ yuán ruò yǔ ān gōng jiàn,qiè mò zhòng xīn wèn lù wáng。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

凤翔兵变总由天,死不相从志已坚。fèng xiáng bīng biàn zǒng yóu tiān,sǐ bù xiāng cóng zhì yǐ jiān。
却笑伶奴安十十,结欢苦费五条弦。què xiào líng nú ān shí shí,jié huān kǔ fèi wǔ tiáo xián。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

李严已困孟知祥,仁矩今看拜董璋。lǐ yán yǐ kùn mèng zhī xiáng,rén jǔ jīn kàn bài dǒng zhāng。
何似七郎家里住,无多残肉意难忘。hé shì qī láng jiā lǐ zhù,wú duō cán ròu yì nán wàng。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

三珠嘉兆又成空,胆堕那禁计更穷。sān zhū jiā zhào yòu chéng kōng,dǎn duò nà jìn jì gèng qióng。
独有举家焚死日,未将神语问张蒙。dú yǒu jǔ jiā fén sǐ rì,wèi jiāng shén yǔ wèn zhāng méng。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

卫州往事剧堪哀,转眼黄龙去不回。wèi zhōu wǎng shì jù kān āi,zhuǎn yǎn huáng lóng qù bù huí。
一样负心君莫恨,杜郎原效石郎来。yī yàng fù xīn jūn mò hèn,dù láng yuán xiào shí láng lái。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

衣领藏书悔已迟,牙筹数毕罪何辞。yī lǐng cáng shū huǐ yǐ chí,yá chóu shù bì zuì hé cí。
可怜十万横磨剑,赚煞当年大眼儿。kě lián shí wàn héng mó jiàn,zhuàn shā dāng nián dà yǎn ér。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

天子如公作得无,兵强马壮笑区区。tiān zi rú gōng zuò dé wú,bīng qiáng mǎ zhuàng xiào qū qū。
不因两箭夸神验,安得幡竿误铁胡。bù yīn liǎng jiàn kuā shén yàn,ān dé fān gān wù tiě hú。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

长枪大剑毛锥子,将相□□议论新。zhǎng qiāng dà jiàn máo zhuī zi,jiāng xiāng yì lùn xīn。
会饮不愁为手势,座中原有姓阎人。huì yǐn bù chóu wèi shǒu shì,zuò zhōng yuán yǒu xìng yán rén。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

漫向天池卜纸钱,秃疮跛脚总无缘。màn xiàng tiān chí bo zhǐ qián,tū chuāng bǒ jiǎo zǒng wú yuán。
也知不及张生铁,却害生灵三十年。yě zhī bù jí zhāng shēng tiě,què hài shēng líng sān shí nián。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

国中近事欲言难,得祸何尝为腊丸。guó zhōng jìn shì yù yán nán,dé huò hé cháng wèi là wán。
肯负永陵一抔土,千秋休议肉台盘。kěn fù yǒng líng yī póu tǔ,qiān qiū xiū yì ròu tái pán。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

无才无德剧痴顽,家国争□付等闲。wú cái wú dé jù chī wán,jiā guó zhēng fù děng xián。
底事人钦长乐老,死时犹欲比尼山。dǐ shì rén qīn zhǎng lè lǎo,sǐ shí yóu yù bǐ ní shān。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

长江天堑失藩屏,江上舟师似列星。zhǎng jiāng tiān qiàn shī fān píng,jiāng shàng zhōu shī shì liè xīng。
只待画江为界后,始知原是小朝廷。zhǐ dài huà jiāng wèi jiè hòu,shǐ zhī yuán shì xiǎo cháo tíng。

读《五代史》杂咏三十九首

张晋

车书混一势难全,鼾睡那容卧榻眠。chē shū hùn yī shì nán quán,hān shuì nà róng wò tà mián。
闻道衣夸天水碧,不堪回首忆当年。wén dào yī kuā tiān shuǐ bì,bù kān huí shǒu yì dāng nián。