古诗词

登太华山·东峰

颜光敏

东峰不可极,乃知造化尊。dōng fēng bù kě jí,nǎi zhī zào huà zūn。
屹然鼎彝峙,势如虎豹蹲。yì rán dǐng yí zhì,shì rú hǔ bào dūn。
松气望蔚蓝,无人践霜根。sōng qì wàng wèi lán,wú rén jiàn shuāng gēn。
巨灵拓太古,高掌谁能扪。jù líng tuò tài gǔ,gāo zhǎng shuí néng mén。
晨光没河汉,似有云车痕。chén guāng méi hé hàn,shì yǒu yún chē hén。
阴风折秋花,吹落洗头盆。yīn fēng zhé qiū huā,chuī luò xǐ tóu pén。
蜷局念乡国,久客伤精魂。quán jú niàn xiāng guó,jiǔ kè shāng jīng hún。
且复望虞渊,散发晞朝暾。qiě fù wàng yú yuān,sàn fā xī cháo tūn。

颜光敏

清山东曲阜人,字逊甫,更字修来,号乐圃。颜光猷弟。康熙六年进士,由中书舍人累迁吏部郎中,充《一统志》纂修官。书法擅名一时,尤工诗。有《乐圃集》、《未信编》、《旧雨堂集》、《南行日记》。 颜光敏的作品>>

猜您喜欢

送王考功西樵归里

颜光敏

生不愿封万户侯,但愿百岁无离忧。shēng bù yuàn fēng wàn hù hóu,dàn yuàn bǎi suì wú lí yōu。
绕床呼卢醒复醉,瞢腾不觉清商流。rào chuáng hū lú xǐng fù zuì,méng téng bù jué qīng shāng liú。
向来思逐巫峡舟,君复垂翅归齐丘。xiàng lái sī zhú wū xiá zhōu,jūn fù chuí chì guī qí qiū。
瀛台荷花御沟柳,何时快作联镳游。yíng tái hé huā yù gōu liǔ,hé shí kuài zuò lián biāo yóu。
忆昔神仙邈相接,紫骝并剪三花鬣。yì xī shén xiān miǎo xiāng jiē,zǐ liú bìng jiǎn sān huā liè。
同时卿相皆雁行,天人忽堕修罗劫。tóng shí qīng xiāng jiē yàn xíng,tiān rén hū duò xiū luó jié。
回首刀砧梦犹怯,放臣意气凌荆聂。huí shǒu dāo zhēn mèng yóu qiè,fàng chén yì qì líng jīng niè。
大江白浪高于山,歌笑中流掷轻楫。dà jiāng bái làng gāo yú shān,gē xiào zhōng liú zhì qīng jí。
焦山古鼎龙鸟文,驳荦颇类王司勋。jiāo shān gǔ dǐng lóng niǎo wén,bó luò pǒ lèi wáng sī xūn。
苍松绿藓光不分,结成缥渺空中云。cāng sōng lǜ xiǎn guāng bù fēn,jié chéng piāo miǎo kōng zhōng yún。
尘埋波滚不能没,人间再出愁絪缊。chén mái bō gǔn bù néng méi,rén jiān zài chū chóu yīn yūn。
江天安可无此君,玉堂绮席何足云。jiāng tiān ān kě wú cǐ jūn,yù táng qǐ xí hé zú yún。
一官再罢客常满,长斋绣佛矜迂诞。yī guān zài bà kè cháng mǎn,zhǎng zhāi xiù fú jīn yū dàn。
秋夜渐长日苦短,破除文字挥金碗。qiū yè jiàn zhǎng rì kǔ duǎn,pò chú wén zì huī jīn wǎn。
忽睨苍生肺肝热,银瓶欲上丝绳断。hū nì cāng shēng fèi gān rè,yín píng yù shàng sī shéng duàn。
古来贤达皆转蓬,尼山片席何曾暖。gǔ lái xián dá jiē zhuǎn péng,ní shān piàn xí hé céng nuǎn。
鲛人泪迸明月珠,可怜弃掷沈泥涂。jiāo rén lèi bèng míng yuè zhū,kě lián qì zhì shěn ní tú。
海水直下深万里,谁施铁网求珊瑚。hǎi shuǐ zhí xià shēn wàn lǐ,shuí shī tiě wǎng qiú shān hú。
朝来日射黄金铺,鹤盖成阴水接轸。cháo lái rì shè huáng jīn pù,hè gài chéng yīn shuǐ jiē zhěn。
空劳天上悬冰壶,吁嗟归休乎大夫。kōng láo tiān shàng xuán bīng hú,xū jiē guī xiū hū dà fū。
1612