古诗词

虞美人

郑文焯

断魂空画相思影,细语成悽哽。duàn hún kōng huà xiāng sī yǐng,xì yǔ chéng qī gěng。
鹦哥犹唤旧坊名,几度寻春帘幕误人迎。yīng gē yóu huàn jiù fāng míng,jǐ dù xún chūn lián mù wù rén yíng。
年时系马门前柳,树更如腰瘦。nián shí xì mǎ mén qián liǔ,shù gèng rú yāo shòu。
月胧悬泪夜盈盈,长见小楼圆梦到天明。yuè lóng xuán lèi yè yíng yíng,zhǎng jiàn xiǎo lóu yuán mèng dào tiān míng。
郑文焯

郑文焯

郑文焯(1856~1918)晚清官员、词人。字俊臣,号小坡,又号叔问,晚号鹤、鹤公、鹤翁、鹤道人,别署冷红词客,尝梦游石芝崦,见素鹤翔于云间,因自号石芝崦主及大鹤山人,奉天铁岭(今属辽宁)人,隶正黄旗汉军籍,而托为郑康成裔,自称高密郑氏。光绪举人,曾任内阁中书,后旅居苏州。工诗词,通音律,擅书画,懂医道,长于金石古器之鉴,而以词人著称于世,其词多表现对清王朝覆灭的悲痛,所著有《大鹤山房全集》。 郑文焯的作品>>

猜您喜欢

鹧鸪天

郑文焯

树隐湖光望转明,岩深晚桂尚飘馨。shù yǐn hú guāng wàng zhuǎn míng,yán shēn wǎn guì shàng piāo xīn。
十年秋鬓输山绿,依旧看山梦里行。shí nián qiū bìn shū shān lǜ,yī jiù kàn shān mèng lǐ xíng。
烟澹宕,月空冥。yān dàn dàng,yuè kōng míng。
下崦蒙雨上崦晴。xià yān méng yǔ shàng yān qíng。
眠去无地青芝老,虚被樵渔识姓名。mián qù wú dì qīng zhī lǎo,xū bèi qiáo yú shí xìng míng。

鹧鸪天

郑文焯

结梦疏云泛渚蘋,霜林秋色艳于春。jié mèng shū yún fàn zhǔ píng,shuāng lín qiū sè yàn yú chūn。
山中种树书堪读,世上繁华迹总陈。shān zhōng zhǒng shù shū kān dú,shì shàng fán huá jì zǒng chén。
惊岁晚,负闲身。jīng suì wǎn,fù xián shēn。
石芝鹤语旧知津。shí zhī hè yǔ jiù zhī jīn。
红桑海畔花争发,一掬微波见绿尘。hóng sāng hǎi pàn huā zhēng fā,yī jū wēi bō jiàn lǜ chén。

杨柳枝

郑文焯

才作风花又水萍,一生好计只飘零。cái zuò fēng huā yòu shuǐ píng,yī shēng hǎo jì zhǐ piāo líng。
可怜憔悴章台路,送尽离人眼尚青。kě lián qiáo cuì zhāng tái lù,sòng jǐn lí rén yǎn shàng qīng。

杨柳枝

郑文焯

数行烟柳蓟门春,离袂经年惹曲尘。shù xíng yān liǔ jì mén chūn,lí mèi jīng nián rě qū chén。
莫为西风摇落早,灞陵犹有未归人。mò wèi xī fēng yáo luò zǎo,bà líng yóu yǒu wèi guī rén。

杨柳枝

郑文焯

长条如带水萦环,难系离愁百二关。zhǎng tiáo rú dài shuǐ yíng huán,nán xì lí chóu bǎi èr guān。
羡尔巢林双燕子,秋来暂客尚知还。xiàn ěr cháo lín shuāng yàn zi,qiū lái zàn kè shàng zhī hái。

杨柳枝·其三

郑文焯

暂理愁眉试半妆,舞衣叠泪损宫黄。zàn lǐ chóu méi shì bàn zhuāng,wǔ yī dié lèi sǔn gōng huáng。
晴丝绕遍天涯路,不为离人续断肠。qíng sī rào biàn tiān yá lù,bù wèi lí rén xù duàn cháng。

杨柳枝·其三

郑文焯

回雪吹花唱大堤,弓腰斗罢梦长啼。huí xuě chuī huā chàng dà dī,gōng yāo dòu bà mèng zhǎng tí。
身轻不及枝头絮,犹逐东风舞向西。shēn qīng bù jí zhī tóu xù,yóu zhú dōng fēng wǔ xiàng xī。

杨柳枝·其三

郑文焯

乱丝歧路苦愁萦,剪剪轻风别有情。luàn sī qí lù kǔ chóu yíng,jiǎn jiǎn qīng fēng bié yǒu qíng。
一夜雪绵吹满帐,教人春梦不分明。yī yè xuě mián chuī mǎn zhàng,jiào rén chūn mèng bù fēn míng。

杨柳枝·其三

郑文焯

夹道分堤翠浪生,湖山歌舞总堪惊。jiā dào fēn dī cuì làng shēng,hú shān gē wǔ zǒng kān jīng。
只今一片斜阳树,剩有宫鸦啼数声。zhǐ jīn yī piàn xié yáng shù,shèng yǒu gōng yā tí shù shēng。

杨柳枝·其三

郑文焯

烟洗风梳碧可怜,秋深犹咽五更蝉。yān xǐ fēng shū bì kě lián,qiū shēn yóu yàn wǔ gèng chán。
谁家残月沧波苑,时见渔舟网碎钿。shuí jiā cán yuè cāng bō yuàn,shí jiàn yú zhōu wǎng suì diàn。

杨柳枝·其三

郑文焯

故国年芳换绿尘,楼台多是别家春。gù guó nián fāng huàn lǜ chén,lóu tái duō shì bié jiā chūn。
狂花一阵过无影,乱入宫城不避人。kuáng huā yī zhèn guò wú yǐng,luàn rù gōng chéng bù bì rén。

杨柳枝·其三

郑文焯

水明帐殿月如烟,翠楼连云挂玉泉。shuǐ míng zhàng diàn yuè rú yān,cuì lóu lián yún guà yù quán。
香辇不回秋又晚,栖乌头白近霜天。xiāng niǎn bù huí qiū yòu wǎn,qī wū tóu bái jìn shuāng tiān。

杨柳枝·其三

郑文焯

破晓残莺出禁林,飞花寒食雨沈沈。pò xiǎo cán yīng chū jìn lín,fēi huā hán shí yǔ shěn shěn。
章台自台牵行色,莫为离多减路阴。zhāng tái zì tái qiān xíng sè,mò wèi lí duō jiǎn lù yīn。

杨柳枝·其三

郑文焯

楼阁春深雪不寒,关山秋早笛初残。lóu gé chūn shēn xuě bù hán,guān shān qiū zǎo dí chū cán。
一般画出伤心色,漫作隋堤落照看。yī bān huà chū shāng xīn sè,màn zuò suí dī luò zhào kàn。

杨柳枝·其三

郑文焯

纤纤新翠带愁颦,零落弓弯旧舞人。xiān xiān xīn cuì dài chóu pín,líng luò gōng wān jiù wǔ rén。
底事临风眠未起,灵和不是汉时春。dǐ shì lín fēng mián wèi qǐ,líng hé bù shì hàn shí chūn。