古诗词

春从天上来

无名氏

乐道安贫。lè dào ān pín。
叹自古英雄,林下无人。tàn zì gǔ yīng xióng,lín xià wú rén。
满堂金玉,谓授儿孙。mǎn táng jīn yù,wèi shòu ér sūn。
毕竟与属亲。bì jìng yǔ shǔ qīn。
问当初无物,被贪爱、引入迷津。wèn dāng chū wú wù,bèi tān ài yǐn rù mí jīn。
早抽身。zǎo chōu shēn。
向槐安宫内,刚恁劳神。xiàng huái ān gōng nèi,gāng nèn láo shén。
朝菌蟪蛄短景,又岂信壶中,别有长春。cháo jūn huì gū duǎn jǐng,yòu qǐ xìn hú zhōng,bié yǒu zhǎng chūn。
暂游万里,少别千年,归去跨凤骖麟。zàn yóu wàn lǐ,shǎo bié qiān nián,guī qù kuà fèng cān lín。
念浮生一瞬,几度见、沧浪扬尘。niàn fú shēng yī shùn,jǐ dù jiàn cāng làng yáng chén。
莫因循。mò yīn xún。
彼空华扬艳,轻丧天真。bǐ kōng huá yáng yàn,qīng sàng tiān zhēn。
猜您喜欢

无题

无名氏

芳迹依稀记汴梁,当年韵事久传扬;fāng jì yī xī jì biàn liáng,dāng nián yùn shì jiǔ chuán yáng;
紫宫有道通香窟,红粉多情恋上皇。zǐ gōng yǒu dào tōng xiāng kū,hóng fěn duō qíng liàn shàng huáng。
孰料胡儿驱铁马,竟教佳丽死红羊;shú liào hú ér qū tiě mǎ,jìng jiào jiā lì sǐ hóng yáng;
靖康奇耻谁为雪,黄河滔滔万古殇。jìng kāng qí chǐ shuí wèi xuě,huáng hé tāo tāo wàn gǔ shāng。

天净沙

无名氏

平沙细草斑斑,píng shā xì cǎo bān bān,
曲溪流水潺潺,qū xī liú shuǐ chán chán,
塞上清秋早寒。sāi shàng qīng qiū zǎo hán。
一声新雁,yī shēng xīn yàn,
黄云红叶青山。huáng yún hóng yè qīng shān。