古诗词

芍药

五代十国 张泌(佖)

香清粉澹怨残春,蝶翅蜂须恋蕊尘。xiāng qīng fěn dàn yuàn cán chūn,dié chì fēng xū liàn ruǐ chén。
闲倚晚风生怅望,静留迟日学因循。xián yǐ wǎn fēng shēng chàng wàng,jìng liú chí rì xué yīn xún。
休将薜荔为青琐,好与玫瑰作近邻。xiū jiāng bì lì wèi qīng suǒ,hǎo yǔ méi guī zuò jìn lín。
零落若教随暮雨,又应愁杀别离人。líng luò ruò jiào suí mù yǔ,yòu yīng chóu shā bié lí rén。

张泌(佖)

名或作佖。五代、宋间淮南人,一说常州人,字子澄。仕南唐,初为句容尉,曾上书陈治国之道。李煜时征为监察御史,历考功员外郎、中书舍人,改内史舍人。随煜归宋,仍入史馆,迁郎中。工词。性俭朴,人称菜羹张家。煜卒后,每寒食必亲拜其墓,哭甚哀。有集。 张泌(佖)的作品>>

猜您喜欢

春江雨

五代十国 张泌(佖)

雨溟溟,风泠泠,老松瘦竹临烟汀。yǔ míng míng,fēng líng líng,lǎo sōng shòu zhú lín yān tīng。
空江冷落野云重,村中鬼火微如星。kōng jiāng lěng luò yě yún zhòng,cūn zhōng guǐ huǒ wēi rú xīng。
夜惊溪上渔人起,滴沥篷声满愁耳。yè jīng xī shàng yú rén qǐ,dī lì péng shēng mǎn chóu ěr。
子规叫断独未眠,罨岸春涛打船尾。zi guī jiào duàn dú wèi mián,yǎn àn chūn tāo dǎ chuán wěi。
1612