古诗词

秋日送河北从事

五代十国 裴说

北风沙漠地,吾子远从军。běi fēng shā mò dì,wú zi yuǎn cóng jūn。
官路虽非远,诗名要且闻。guān lù suī fēi yuǎn,shī míng yào qiě wén。
蝉悲欲落日,雕下拟阴云。chán bēi yù luò rì,diāo xià nǐ yīn yún。
此去难相恋,前山掺袂分。cǐ qù nán xiāng liàn,qián shān càn mèi fēn。

裴说

裴说,桂州(今广西桂林)人。唐哀帝天祐三年(906)丙寅科状元及第。该科进士二十五人。考官:吏部侍郎薛廷珪。裴说生于乱世,早年窘迫于乱离,奔走于道路。诗句“避乱一身多“引起众人共鸣。自幼勤奋攻读。曾任补阙、礼部员外郎,天祐四年(907),天下大乱,裴见升迁无望,即携眷南下,唐朝灭亡,全家于湖南石首一地约住半年,又因战火波及,再向家乡逃难,不久,于旅途中死去。裴说为诗讲究苦吟炼意,追求新奇,又工书法,以行草知名。 裴说的作品>>

猜您喜欢

冬日后作

五代十国 裴说

寂寞掩荆扉,昏昏坐欲痴。jì mò yǎn jīng fēi,hūn hūn zuò yù chī。
事无前定处,愁有并来时。shì wú qián dìng chù,chóu yǒu bìng lái shí。
日影才添线,鬓根已半丝。rì yǐng cái tiān xiàn,bìn gēn yǐ bàn sī。
明庭正公道,应许苦心诗。míng tíng zhèng gōng dào,yīng xǔ kǔ xīn shī。

冬日作

五代十国 裴说

粝食拥败絮,苦吟吟过冬。lì shí yōng bài xù,kǔ yín yín guò dōng。
稍寒人却健,太饱事多慵。shāo hán rén què jiàn,tài bǎo shì duō yōng。
树老生烟薄,墙阴贮雪重。shù lǎo shēng yān báo,qiáng yīn zhù xuě zhòng。
安能只如此,公道会相容。ān néng zhǐ rú cǐ,gōng dào huì xiāng róng。

中秋月

五代十国 裴说

一岁几盈亏,当轩重此期。yī suì jǐ yíng kuī,dāng xuān zhòng cǐ qī。
幸无偏照处,刚有不明时。xìng wú piān zhào chù,gāng yǒu bù míng shí。
色静云归早,光寒鹤睡迟。sè jìng yún guī zǎo,guāng hán hè shuì chí。
相看吟未足,皎皎下疏篱。xiāng kàn yín wèi zú,jiǎo jiǎo xià shū lí。

塞上曲

五代十国 裴说

极目望空阔,马羸程又赊。jí mù wàng kōng kuò,mǎ léi chéng yòu shē。
月生方见树,风定始无沙。yuè shēng fāng jiàn shù,fēng dìng shǐ wú shā。
楚水辞鱼窟,燕山到雁家。chǔ shuǐ cí yú kū,yàn shān dào yàn jiā。
如斯名利役,争不老天涯。rú sī míng lì yì,zhēng bù lǎo tiān yá。

终南山

五代十国 裴说

九衢南面色,苍翠绝纤尘。jiǔ qú nán miàn sè,cāng cuì jué xiān chén。
寸步有闲处,百年无到人。cùn bù yǒu xián chù,bǎi nián wú dào rén。
禁林寒对望,太华净相邻。jìn lín hán duì wàng,tài huá jìng xiāng lín。
谁与群峰并,祥云瑞露频。shuí yǔ qún fēng bìng,xiáng yún ruì lù pín。

见王贞白

五代十国 裴说

共贺登科后,明宣入紫宸。gòng hè dēng kē hòu,míng xuān rù zǐ chén。
又看重试榜,还见苦吟人。yòu kàn zhòng shì bǎng,hái jiàn kǔ yín rén。
此得名浑别,归来话亦新。cǐ dé míng hún bié,guī lái huà yì xīn。
分明一枝桂,堪动楚江滨。fēn míng yī zhī guì,kān dòng chǔ jiāng bīn。

经杜工部坟

五代十国 裴说

骚人久不出,安得国风清。sāo rén jiǔ bù chū,ān dé guó fēng qīng。
拟掘孤坟破,重教大雅生。nǐ jué gū fén pò,zhòng jiào dà yǎ shēng。
皇天高莫问,白酒恨难平。huáng tiān gāo mò wèn,bái jiǔ hèn nán píng。
悒怏寒江上,谁人知此情。yì yàng hán jiāng shàng,shuí rén zhī cǐ qíng。

寄僧知乾

五代十国 裴说

貌高清入骨,帝里旧临坛。mào gāo qīng rù gǔ,dì lǐ jiù lín tán。
出语经相似,行心佛证安。chū yǔ jīng xiāng shì,xíng xīn fú zhèng ān。

乱中偷路入故乡

五代十国 裴说

愁看贼火起诸烽,偷得馀程怅望中。chóu kàn zéi huǒ qǐ zhū fēng,tōu dé yú chéng chàng wàng zhōng。
一国半为亡国烬,数城俱作古城空。yī guó bàn wèi wáng guó jìn,shù chéng jù zuò gǔ chéng kōng。

蔷薇

五代十国 裴说

一架长条万朵春,嫩红深绿小窠匀。yī jià zhǎng tiáo wàn duǒ chūn,nèn hóng shēn lǜ xiǎo kē yún。
只应根下千年土,曾葬西川织锦人。zhǐ yīng gēn xià qiān nián tǔ,céng zàng xī chuān zhī jǐn rén。

春日山中竹

五代十国 裴说

数竿苍翠拟龙形,峭拔须教此地生。shù gān cāng cuì nǐ lóng xíng,qiào bá xū jiào cǐ dì shēng。
无限野花开不得,半山寒色与春争。wú xiàn yě huā kāi bù dé,bàn shān hán sè yǔ chūn zhēng。

岳阳兵火后题僧舍

五代十国 裴说

十年兵火真多事,再到禅扉却破颜。shí nián bīng huǒ zhēn duō shì,zài dào chán fēi què pò yán。
唯有两般烧不得,洞庭湖水老僧闲。wéi yǒu liǎng bān shāo bù dé,dòng tíng hú shuǐ lǎo sēng xián。

游洞庭湖

五代十国 裴说

楚云团翠八百里,澧兰吹香堕春水。chǔ yún tuán cuì bā bǎi lǐ,lǐ lán chuī xiāng duò chūn shuǐ。
白头渔子摇苍烟,鸂鶒眠沙晓惊起。bái tóu yú zi yáo cāng yān,xī chì mián shā xiǎo jīng qǐ。
沙头龙叟夜叹忧,铁笛未响春风羞。shā tóu lóng sǒu yè tàn yōu,tiě dí wèi xiǎng chūn fēng xiū。
露寒紫藟结新愁,城角泣断关河秋。lù hán zǐ lěi jié xīn chóu,chéng jiǎo qì duàn guān hé qiū。
谪仙欲识雷斧手,刬却古今愁共丑。zhé xiān yù shí léi fǔ shǒu,chǎn què gǔ jīn chóu gòng chǒu。
鲸游碧落杳无踪,作诗三叹君知否。jīng yóu bì luò yǎo wú zōng,zuò shī sān tàn jūn zhī fǒu。
瀛洲一棹何时还,满江宫锦看湖山。yíng zhōu yī zhào hé shí hái,mǎn jiāng gōng jǐn kàn hú shān。

怀素台歌

五代十国 裴说

我呼古人名,鬼神侧耳听。wǒ hū gǔ rén míng,guǐ shén cè ěr tīng。
杜甫李白与怀素,文星酒星草书星。dù fǔ lǐ bái yǔ huái sù,wén xīng jiǔ xīng cǎo shū xīng。
永州东郭有奇怪,笔冢墨池遗迹在。yǒng zhōu dōng guō yǒu qí guài,bǐ zhǒng mò chí yí jì zài。
笔冢低低高如山,墨池浅浅深如海。bǐ zhǒng dī dī gāo rú shān,mò chí qiǎn qiǎn shēn rú hǎi。
我来恨不已,争得青天化为一张纸。wǒ lái hèn bù yǐ,zhēng dé qīng tiān huà wèi yī zhāng zhǐ。
高声唤起怀素书,搦管研朱点湘水。gāo shēng huàn qǐ huái sù shū,nuò guǎn yán zhū diǎn xiāng shuǐ。
欲归家,重叹嗟。yù guī jiā,zhòng tàn jiē。
眼前有三个字,枯树槎,乌梢蛇,墨老鸦。yǎn qián yǒu sān gè zì,kū shù chá,wū shāo shé,mò lǎo yā。

闻砧

五代十国 裴说

深闺乍冷鉴开箧,玉箸微微湿红颊。shēn guī zhà lěng jiàn kāi qiè,yù zhù wēi wēi shī hóng jiá。
一阵霜风杀柳条,浓烟半夜成黄叶。yī zhèn shuāng fēng shā liǔ tiáo,nóng yān bàn yè chéng huáng yè。
垂垂白练明如雪,独下闲阶转凄切。chuí chuí bái liàn míng rú xuě,dú xià xián jiē zhuǎn qī qiè。
只知抱杵捣秋砧,不觉高楼已无月。zhǐ zhī bào chǔ dǎo qiū zhēn,bù jué gāo lóu yǐ wú yuè。
时闻寒雁声相唤,纱窗只有灯相伴。shí wén hán yàn shēng xiāng huàn,shā chuāng zhǐ yǒu dēng xiāng bàn。
几展齐纨又懒裁,离肠恐逐金刀断。jǐ zhǎn qí wán yòu lǎn cái,lí cháng kǒng zhú jīn dāo duàn。
细想仪形执牙尺,回刀剪破澄江色。xì xiǎng yí xíng zhí yá chǐ,huí dāo jiǎn pò chéng jiāng sè。
愁捻银针信手缝,惆怅无人试宽窄。chóu niǎn yín zhēn xìn shǒu fèng,chóu chàng wú rén shì kuān zhǎi。
时时举袖匀红泪,红笺谩有千行字。shí shí jǔ xiù yún hóng lèi,hóng jiān mán yǒu qiān xíng zì。
书中不尽心中事,一片殷勤寄边使。shū zhōng bù jǐn xīn zhōng shì,yī piàn yīn qín jì biān shǐ。
32123