古诗词

观怀素

五代十国 贯休

张颠颠后颠非颠,直至怀素之颠始是颠。zhāng diān diān hòu diān fēi diān,zhí zhì huái sù zhī diān shǐ shì diān。
师不谭经不说禅,筋力唯于草书朽。shī bù tán jīng bù shuō chán,jīn lì wéi yú cǎo shū xiǔ。
颠狂却恐是神仙,有神助兮人莫及。diān kuáng què kǒng shì shén xiān,yǒu shén zhù xī rén mò jí。
铁石画兮墨须入,金尊竹叶数斗馀。tiě shí huà xī mò xū rù,jīn zūn zhú yè shù dòu yú。
半斜半倾山衲湿,醉来把笔狞如虎。bàn xié bàn qīng shān nà shī,zuì lái bǎ bǐ níng rú hǔ。
粉壁素屏不问主,乱拿乱抹无规矩。fěn bì sù píng bù wèn zhǔ,luàn ná luàn mǒ wú guī jǔ。
罗刹石上坐伍子胥,蒯通八字立对汉高祖。luó shā shí shàng zuò wǔ zi xū,kuǎi tōng bā zì lì duì hàn gāo zǔ。
势崩腾兮不可止,天机暗转锋铓里。shì bēng téng xī bù kě zhǐ,tiān jī àn zhuǎn fēng máng lǐ。
闪电光边霹雳飞,古柏身中?龙死。shǎn diàn guāng biān pī lì fēi,gǔ bǎi shēn zhōng lóng sǐ。
骇人心兮目眓{目臭},顿人足兮神辟易。hài rén xīn xī mù huò mù chòu,dùn rén zú xī shén pì yì。
乍如沙场大战后,断枪橛箭皆狼籍。zhà rú shā chǎng dà zhàn hòu,duàn qiāng jué jiàn jiē láng jí。
又似深山朽石上,古病松枝挂铁锡。yòu shì shēn shān xiǔ shí shàng,gǔ bìng sōng zhī guà tiě xī。
月兔笔,天灶墨,斜凿黄金侧剉玉。yuè tù bǐ,tiān zào mò,xié záo huáng jīn cè cuò yù。
珊瑚枝长大束束,天马骄狞不可勒。shān hú zhī zhǎng dà shù shù,tiān mǎ jiāo níng bù kě lēi。
东却西,南又北,倒又起,断复续。dōng què xī,nán yòu běi,dào yòu qǐ,duàn fù xù。
忽如鄂公喝住单雄信,秦王肩上?著枣木槊。hū rú è gōng hē zhù dān xióng xìn,qín wáng jiān shàng dā zhù zǎo mù shuò。
怀素师,怀素师,若不是星辰降瑞,即必是河岳孕灵。huái sù shī,huái sù shī,ruò bù shì xīng chén jiàng ruì,jí bì shì hé yuè yùn líng。
固宜须冷笑逸少,争得不心醉伯英。gù yí xū lěng xiào yì shǎo,zhēng dé bù xīn zuì bó yīng。
天台古杉一千尺,崖崩劁折何峥嵘。tiān tái gǔ shān yī qiān chǐ,yá bēng qiāo zhé hé zhēng róng。
或细微,仙衣半拆金线垂。huò xì wēi,xiān yī bàn chāi jīn xiàn chuí。
或妍媚,桃花半红公子醉。huò yán mèi,táo huā bàn hóng gōng zi zuì。
我恐山为墨兮磨海水,天与笔兮书大地。wǒ kǒng shān wèi mò xī mó hǎi shuǐ,tiān yǔ bǐ xī shū dà dì。
乃能略展狂僧意,常恨与师不相识。nǎi néng lüè zhǎn kuáng sēng yì,cháng hèn yǔ shī bù xiāng shí。
一见此书空叹息,伊昔张渭任华叶季良。yī jiàn cǐ shū kōng tàn xī,yī xī zhāng wèi rèn huá yè jì liáng。
数子赠歌岂虚饰,所不足者浑未曾道著其神力。shù zi zèng gē qǐ xū shì,suǒ bù zú zhě hún wèi céng dào zhù qí shén lì。
石桥被烧烧,良玉土不蚀。shí qiáo bèi shāo shāo,liáng yù tǔ bù shí。
锥画沙兮印印泥,世人世人争得测。zhuī huà shā xī yìn yìn ní,shì rén shì rén zhēng dé cè。
知师雄名在世间,明月清风有何极。zhī shī xióng míng zài shì jiān,míng yuè qīng fēng yǒu hé jí。
贯休

贯休

贯休(823~912年),俗姓姜,字德隐,婺州兰豁(一说为江西进贤县)人,唐末五代著名画僧。7岁时投兰溪和安寺圆贞禅师出家为童侍。贯休记忆力特好,日诵《法华经》1000字,过目不忘。贯休雅好吟诗,常与僧处默隔篱论诗,或吟寻偶对,或彼此唱和,见者无不惊异。贯休受戒以后,诗名日隆,仍至于远近闻名。乾化二年(915年)终于所居,世寿89。 贯休的作品>>

猜您喜欢

拟齐梁酬所知见赠二首

五代十国 贯休

静只焚香坐,咏怀悲岁阑。jìng zhǐ fén xiāng zuò,yǒng huái bēi suì lán。
佳人忽有赠,满手红琅玕。jiā rén hū yǒu zèng,mǎn shǒu hóng láng gān。
不独耀肌魄,将行为羽翰。bù dú yào jī pò,jiāng xíng wèi yǔ hàn。
酬如上青天,风雪空漫漫。chóu rú shàng qīng tiān,fēng xuě kōng màn màn。

拟齐梁酬所知见赠二首

五代十国 贯休

美如仙鼎金,清如纤手琴。měi rú xiān dǐng jīn,qīng rú xiān shǒu qín。
孙登啸一声,缥缈不可寻。sūn dēng xiào yī shēng,piāo miǎo bù kě xún。
但觉神洋洋,如入三昧林。dàn jué shén yáng yáng,rú rù sān mèi lín。
释手复在手,古意深复深。shì shǒu fù zài shǒu,gǔ yì shēn fù shēn。
惭无英琼瑶,何以酬知音。cán wú yīng qióng yáo,hé yǐ chóu zhī yīn。

经古战场

五代十国 贯休

茫茫凶荒,迥如天设。máng máng xiōng huāng,jiǒng rú tiān shè。
驻马四顾,气候迂结。zhù mǎ sì gù,qì hòu yū jié。
秋空峥嵘,黄日将没。qiū kōng zhēng róng,huáng rì jiāng méi。
多少行人,白日见物。duō shǎo xíng rén,bái rì jiàn wù。
莫道路高低,尽是战骨。mò dào lù gāo dī,jǐn shì zhàn gǔ。
莫见地赤碧,尽是征血。mò jiàn dì chì bì,jǐn shì zhēng xuè。
昔人既能忠尽于力,身糜戈戟。xī rén jì néng zhōng jǐn yú lì,shēn mí gē jǐ。
脂其风,膏其域。zhī qí fēng,gāo qí yù。
今人何不绳其塍?植其食。jīn rén hé bù shéng qí chéng?zhí qí shí。
而使空旷年年,常贮愁烟。ér shǐ kōng kuàng nián nián,cháng zhù chóu yān。
使我至此,不能无言。shǐ wǒ zhì cǐ,bù néng wú yán。

村行遇猎

五代十国 贯休

猎师纷纷走榛莽,女亦相随把弓矢。liè shī fēn fēn zǒu zhēn mǎng,nǚ yì xiāng suí bǎ gōng shǐ。
南北东西尽杀心,断烧残云在围里。nán běi dōng xī jǐn shā xīn,duàn shāo cán yún zài wéi lǐ。
鹘拂荒田兔成血,竿打黄茅雉惊起。gǔ fú huāng tián tù chéng xuè,gān dǎ huáng máo zhì jīng qǐ。
伤嗟个辈亦是人,一生将此关身己。shāng jiē gè bèi yì shì rén,yī shēng jiāng cǐ guān shēn jǐ。
我闻天地之大德曰生,又闻万事皆天意。wǒ wén tiān dì zhī dà dé yuē shēng,yòu wén wàn shì jiē tiān yì。
何遣此人又如此,犹更愿天公一丈雪,深山麋鹿尽冻死。hé qiǎn cǐ rén yòu rú cǐ,yóu gèng yuàn tiān gōng yī zhàng xuě,shēn shān mí lù jǐn dòng sǐ。

渔家

五代十国 贯休

赤芦盖屋低压恰,沙涨柴门水痕叠。chì lú gài wū dī yā qià,shā zhǎng chái mén shuǐ hén dié。
黄鸡青犬花蒙笼,渔女渔儿扫风叶。huáng jī qīng quǎn huā méng lóng,yú nǚ yú ér sǎo fēng yè。
有叟相逢带秋醉,自拔船桩色无愧。yǒu sǒu xiāng féng dài qiū zuì,zì bá chuán zhuāng sè wú kuì。
前山脚下得鱼多,恶浪堆中尽头睡。qián shān jiǎo xià dé yú duō,è làng duī zhōng jǐn tóu shuì。
但得忘筌心自乐,肯羡前贤钓清渭。dàn dé wàng quán xīn zì lè,kěn xiàn qián xián diào qīng wèi。
终须画取挂秋堂,与尔为邻有深意。zhōng xū huà qǔ guà qiū táng,yǔ ěr wèi lín yǒu shēn yì。

田家作

五代十国 贯休

田家老翁无可作,昼甑蒸梨香漠漠。tián jiā lǎo wēng wú kě zuò,zhòu zèng zhēng lí xiāng mò mò。
只向阶前曝背眠,赤桑大叶时时落。zhǐ xiàng jiē qián pù bèi mián,chì sāng dà yè shí shí luò。
古堑侵门桃竹密,仓囤峨峨欲遮日。gǔ qiàn qīn mén táo zhú mì,cāng dùn é é yù zhē rì。
自云孙子解耕耘,四五年来腹多实。zì yún sūn zi jiě gēng yún,sì wǔ nián lái fù duō shí。
我闻此语心自悲,世上悠悠岂得知,稼而不穑徒尔为。wǒ wén cǐ yǔ xīn zì bēi,shì shàng yōu yōu qǐ dé zhī,jià ér bù sè tú ěr wèi。

江边祠

五代十国 贯休

松森森,江浑浑,江边古祠空闭门。sōng sēn sēn,jiāng hún hún,jiāng biān gǔ cí kōng bì mén。
精灵应醉社日酒,白龟咬断菖蒲根。jīng líng yīng zuì shè rì jiǔ,bái guī yǎo duàn chāng pú gēn。
花残泠红宿雨滴,土龙甲湿鬼眼赤。huā cán líng hóng sù yǔ dī,tǔ lóng jiǎ shī guǐ yǎn chì。
天符早晚下空碧,昨夜前村行霹雳。tiān fú zǎo wǎn xià kōng bì,zuó yè qián cūn xíng pī lì。

苦热寄赤松道者

五代十国 贯休

天云如烧人如炙,天地炉中更合适。tiān yún rú shāo rén rú zhì,tiān dì lú zhōng gèng hé shì。
蝉喘雷乾冰井融,些子清风有何益。chán chuǎn léi qián bīng jǐng róng,xiē zi qīng fēng yǒu hé yì。
守羊真人聃之役,高吟招隐倚碧壁。shǒu yáng zhēn rén dān zhī yì,gāo yín zhāo yǐn yǐ bì bì。
紫气红烟鲜的的,涧茗园瓜曲尘色,骄冷奢凉合相忆。zǐ qì hóng yān xiān de de,jiàn míng yuán guā qū chén sè,jiāo lěng shē liáng hé xiāng yì。

偶作二首

五代十国 贯休

新诗一千首,古锦初下机。xīn shī yī qiān shǒu,gǔ jǐn chū xià jī。
除月与鬼神,别未有人知。chú yuè yǔ guǐ shén,bié wèi yǒu rén zhī。
子期去不返,浩浩良不悲。zi qī qù bù fǎn,hào hào liáng bù bēi。
不知天地间,知者复是谁。bù zhī tiān dì jiān,zhī zhě fù shì shuí。

偶作二首

五代十国 贯休

门前数枝路,路路车马鸣。mén qián shù zhī lù,lù lù chē mǎ míng。
名埃与利尘,千里万里行。míng āi yǔ lì chén,qiān lǐ wàn lǐ xíng。
只见青山高,岂见青山平。zhǐ jiàn qīng shān gāo,qǐ jiàn qīng shān píng。
朱门势峨峨,冠盖何光明。zhū mén shì é é,guān gài hé guāng míng。
黄鸟在花里,青蝉夺其声。huáng niǎo zài huā lǐ,qīng chán duó qí shēng。
尔生非金玉,岂常贵复贞。ěr shēng fēi jīn yù,qǐ cháng guì fù zhēn。
寄言之子心,可以归无形。jì yán zhī zi xīn,kě yǐ guī wú xíng。

春晚书山家

五代十国 贯休

柴门寂寂黍饭馨,山家烟火春雨晴。chái mén jì jì shǔ fàn xīn,shān jiā yān huǒ chūn yǔ qíng。
庭花蒙蒙水泠泠,小儿啼索树上莺。tíng huā méng méng shuǐ líng líng,xiǎo ér tí suǒ shù shàng yīng。

春晚书山家

五代十国 贯休

水香塘黑蒲森森,鸳鸯鸂鶒如家禽。shuǐ xiāng táng hēi pú sēn sēn,yuān yāng xī chì rú jiā qín。
前村后垄桑柘深,东邻西舍无相侵。qián cūn hòu lǒng sāng zhè shēn,dōng lín xī shě wú xiāng qīn。
蚕娘洗茧前溪渌,牧童吹笛和衣浴。cán niáng xǐ jiǎn qián xī lù,mù tóng chuī dí hé yī yù。
山翁留我宿又宿,笑指西坡瓜豆熟。shān wēng liú wǒ sù yòu sù,xiào zhǐ xī pō guā dòu shú。

春晚闲居寄陈嵩伯

五代十国 贯休

春霖闭门久,春色聚庭木。chūn lín bì mén jiǔ,chūn sè jù tíng mù。
一梦辞旧山,四邻有新哭。yī mèng cí jiù shān,sì lín yǒu xīn kū。
菰蒲生白水,风篁擢纤玉。gū pú shēng bái shuǐ,fēng huáng zhuó xiān yù。
为忆湖上翁,花时独冥目。wèi yì hú shàng wēng,huā shí dú míng mù。

长持经僧

五代十国 贯休

唠唠长夜坐,唠唠早起。láo láo zhǎng yè zuò,láo láo zǎo qǐ。
杉森森,不见长,人声续续如流水。shān sēn sēn,bù jiàn zhǎng,rén shēng xù xù rú liú shuǐ。
摐金挣玉,吐宫咽徵。chuāng jīn zhēng yù,tǔ gōng yàn zhēng。
头低草木,手合神鬼。tóu dī cǎo mù,shǒu hé shén guǐ。
日消三两黄金争得止,而槁木朽枝,一食而已。rì xiāo sān liǎng huáng jīn zhēng dé zhǐ,ér gǎo mù xiǔ zhī,yī shí ér yǐ。
伤嗟浮世之人,善事不曾入耳。shāng jiē fú shì zhī rén,shàn shì bù céng rù ěr。

寄高员外

五代十国 贯休

冷冽苍黄风似劈,雪骨冰筋满瑶席。lěng liè cāng huáng fēng shì pī,xuě gǔ bīng jīn mǎn yáo xí。
庭松流污相抵吃,霜絮重裘火无力。tíng sōng liú wū xiāng dǐ chī,shuāng xù zhòng qiú huǒ wú lì。
孤峰地炉烧白枥,庞眉道者应相忆。gū fēng dì lú shāo bái lì,páng méi dào zhě yīng xiāng yì。
倏忽维阳岁云暮,寂寥不觉成章句。shū hū wéi yáng suì yún mù,jì liáo bù jué chéng zhāng jù。
惟应将寄蕊珠宫,禅刹云深一来否。wéi yīng jiāng jì ruǐ zhū gōng,chán shā yún shēn yī lái fǒu。