古诗词

观怀素

五代十国 贯休

张颠颠后颠非颠,直至怀素之颠始是颠。zhāng diān diān hòu diān fēi diān,zhí zhì huái sù zhī diān shǐ shì diān。
师不谭经不说禅,筋力唯于草书朽。shī bù tán jīng bù shuō chán,jīn lì wéi yú cǎo shū xiǔ。
颠狂却恐是神仙,有神助兮人莫及。diān kuáng què kǒng shì shén xiān,yǒu shén zhù xī rén mò jí。
铁石画兮墨须入,金尊竹叶数斗馀。tiě shí huà xī mò xū rù,jīn zūn zhú yè shù dòu yú。
半斜半倾山衲湿,醉来把笔狞如虎。bàn xié bàn qīng shān nà shī,zuì lái bǎ bǐ níng rú hǔ。
粉壁素屏不问主,乱拿乱抹无规矩。fěn bì sù píng bù wèn zhǔ,luàn ná luàn mǒ wú guī jǔ。
罗刹石上坐伍子胥,蒯通八字立对汉高祖。luó shā shí shàng zuò wǔ zi xū,kuǎi tōng bā zì lì duì hàn gāo zǔ。
势崩腾兮不可止,天机暗转锋铓里。shì bēng téng xī bù kě zhǐ,tiān jī àn zhuǎn fēng máng lǐ。
闪电光边霹雳飞,古柏身中?龙死。shǎn diàn guāng biān pī lì fēi,gǔ bǎi shēn zhōng lóng sǐ。
骇人心兮目眓{目臭},顿人足兮神辟易。hài rén xīn xī mù huò mù chòu,dùn rén zú xī shén pì yì。
乍如沙场大战后,断枪橛箭皆狼籍。zhà rú shā chǎng dà zhàn hòu,duàn qiāng jué jiàn jiē láng jí。
又似深山朽石上,古病松枝挂铁锡。yòu shì shēn shān xiǔ shí shàng,gǔ bìng sōng zhī guà tiě xī。
月兔笔,天灶墨,斜凿黄金侧剉玉。yuè tù bǐ,tiān zào mò,xié záo huáng jīn cè cuò yù。
珊瑚枝长大束束,天马骄狞不可勒。shān hú zhī zhǎng dà shù shù,tiān mǎ jiāo níng bù kě lēi。
东却西,南又北,倒又起,断复续。dōng què xī,nán yòu běi,dào yòu qǐ,duàn fù xù。
忽如鄂公喝住单雄信,秦王肩上?著枣木槊。hū rú è gōng hē zhù dān xióng xìn,qín wáng jiān shàng dā zhù zǎo mù shuò。
怀素师,怀素师,若不是星辰降瑞,即必是河岳孕灵。huái sù shī,huái sù shī,ruò bù shì xīng chén jiàng ruì,jí bì shì hé yuè yùn líng。
固宜须冷笑逸少,争得不心醉伯英。gù yí xū lěng xiào yì shǎo,zhēng dé bù xīn zuì bó yīng。
天台古杉一千尺,崖崩劁折何峥嵘。tiān tái gǔ shān yī qiān chǐ,yá bēng qiāo zhé hé zhēng róng。
或细微,仙衣半拆金线垂。huò xì wēi,xiān yī bàn chāi jīn xiàn chuí。
或妍媚,桃花半红公子醉。huò yán mèi,táo huā bàn hóng gōng zi zuì。
我恐山为墨兮磨海水,天与笔兮书大地。wǒ kǒng shān wèi mò xī mó hǎi shuǐ,tiān yǔ bǐ xī shū dà dì。
乃能略展狂僧意,常恨与师不相识。nǎi néng lüè zhǎn kuáng sēng yì,cháng hèn yǔ shī bù xiāng shí。
一见此书空叹息,伊昔张渭任华叶季良。yī jiàn cǐ shū kōng tàn xī,yī xī zhāng wèi rèn huá yè jì liáng。
数子赠歌岂虚饰,所不足者浑未曾道著其神力。shù zi zèng gē qǐ xū shì,suǒ bù zú zhě hún wèi céng dào zhù qí shén lì。
石桥被烧烧,良玉土不蚀。shí qiáo bèi shāo shāo,liáng yù tǔ bù shí。
锥画沙兮印印泥,世人世人争得测。zhuī huà shā xī yìn yìn ní,shì rén shì rén zhēng dé cè。
知师雄名在世间,明月清风有何极。zhī shī xióng míng zài shì jiān,míng yuè qīng fēng yǒu hé jí。
贯休

贯休

贯休(823~912年),俗姓姜,字德隐,婺州兰豁(一说为江西进贤县)人,唐末五代著名画僧。7岁时投兰溪和安寺圆贞禅师出家为童侍。贯休记忆力特好,日诵《法华经》1000字,过目不忘。贯休雅好吟诗,常与僧处默隔篱论诗,或吟寻偶对,或彼此唱和,见者无不惊异。贯休受戒以后,诗名日隆,仍至于远近闻名。乾化二年(915年)终于所居,世寿89。 贯休的作品>>

猜您喜欢

送叶蒙赴举

五代十国 贯休

年年屈复屈,惆怅曲江湄。nián nián qū fù qū,chóu chàng qū jiāng méi。
自古身荣者,多非年少时。zì gǔ shēn róng zhě,duō fēi nián shǎo shí。
空囊投刺远,大雪入关迟。kōng náng tóu cì yuǎn,dà xuě rù guān chí。
来岁还公道,平人不用疑。lái suì hái gōng dào,píng rén bù yòng yí。

闻王慥常侍卒三首

五代十国 贯休

世乱君巡狩,清贤又告亡。shì luàn jūn xún shòu,qīng xián yòu gào wáng。
星辰皆有角,日月略无光。xīng chén jiē yǒu jiǎo,rì yuè lüè wú guāng。
金柱连天折,瑶阶被贼荒。jīn zhù lián tiān zhé,yáo jiē bèi zéi huāng。
令人转惆怅,无路问苍苍。lìng rén zhuǎn chóu chàng,wú lù wèn cāng cāng。

闻王慥常侍卒三首

五代十国 贯休

宗社运微衰,山摧甘井枯。zōng shè yùn wēi shuāi,shān cuī gān jǐng kū。
不知千载后,更有此人无。bù zhī qiān zài hòu,gèng yǒu cǐ rén wú。
政入龚黄甲,诗轻沈宋徒。zhèng rù gōng huáng jiǎ,shī qīng shěn sòng tú。
受恩酬未得,不觉祗长吁。shòu ēn chóu wèi dé,bù jué zhī zhǎng xū。

闻王慥常侍卒三首

五代十国 贯休

傥在扶天步,重兴古国风。tǎng zài fú tiān bù,zhòng xīng gǔ guó fēng。
还如齐晏子,再见狄梁公。hái rú qí yàn zi,zài jiàn dí liáng gōng。
棠树梅溪北,佳城舜庙东。táng shù méi xī běi,jiā chéng shùn miào dōng。
谁修循吏传,对此莫匆匆。shuí xiū xún lì chuán,duì cǐ mò cōng cōng。

秋晚野步

五代十国 贯休

藤屦兼闽竹,吟行一水傍。téng jù jiān mǐn zhú,yín xíng yī shuǐ bàng。
树凉蝉不少,溪断路多荒。shù liáng chán bù shǎo,xī duàn lù duō huāng。
烧岳阴风起,田家浊酒香。shāo yuè yīn fēng qǐ,tián jiā zhuó jiǔ xiāng。
登高吟更苦,微月出苍茫。dēng gāo yín gèng kǔ,wēi yuè chū cāng máng。

闻大愿和尚顺世三首

五代十国 贯休

王室今如燬,仍闻丧我师。wáng shì jīn rú huǐ,réng wén sàng wǒ shī。
古容图得否,内院去无疑。gǔ róng tú dé fǒu,nèi yuàn qù wú yí。
岳鬼月中哭,松龛雪次隳。yuè guǐ yuè zhōng kū,sōng kān xuě cì huī。
直须文五色,始可立高碑。zhí xū wén wǔ sè,shǐ kě lì gāo bēi。

闻大愿和尚顺世三首

五代十国 贯休

邺卫松杉外,芝兰季孟间。yè wèi sōng shān wài,zhī lán jì mèng jiān。
尽希重诏出,祗待六龙还。jǐn xī zhòng zhào chū,zhī dài liù lóng hái。
不疾成千古,令焚动四山。bù jí chéng qiān gǔ,lìng fén dòng sì shān。
感恩终有泪,遥寄水潺潺。gǎn ēn zhōng yǒu lèi,yáo jì shuǐ chán chán。

闻大愿和尚顺世三首

五代十国 贯休

师禀尽名卿,孤峰老称情。shī bǐng jǐn míng qīng,gū fēng lǎo chēng qíng。
若游三点外,争把七贤平。ruò yóu sān diǎn wài,zhēng bǎ qī xián píng。
苦雾埋空室,啼猿有咽声。kǔ wù mái kōng shì,tí yuán yǒu yàn shēng。
今朝益惆怅,曾沐下床迎。jīn cháo yì chóu chàng,céng mù xià chuáng yíng。

闻叶蒙及第

五代十国 贯休

忆昨送君诗,平人不用疑。yì zuó sòng jūn shī,píng rén bù yòng yí。
吾徒若不得,天道即应私。wú tú ruò bù dé,tiān dào jí yīng sī。
尘土茫茫晓,麟龙草草骑。chén tǔ máng máng xiǎo,lín lóng cǎo cǎo qí。
相思不可见,又是落花时。xiāng sī bù kě jiàn,yòu shì luò huā shí。

送僧之灵夏

五代十国 贯休

旧识为边帅,师游胜事兼。jiù shí wèi biān shuài,shī yóu shèng shì jiān。
连天唯白草,野饼有红盐。lián tiān wéi bái cǎo,yě bǐng yǒu hóng yán。
蕃近风多㪍,河浑碛半淹。fān jìn fēng duō bó,hé hún qì bàn yān。
因知心似月,处处有人瞻。yīn zhī xīn shì yuè,chù chù yǒu rén zhān。

书无相道人庵

五代十国 贯休

造化太茫茫,端居紫石房。zào huà tài máng máng,duān jū zǐ shí fáng。
心遗无句句,顶处有霜霜。xīn yí wú jù jù,dǐng chù yǒu shuāng shuāng。
白鹿眠枯叶,清泉洒毳囊。bái lù mián kū yè,qīng quán sǎ cuì náng。
寄言疑未决,须道雪溪旁。jì yán yí wèi jué,xū dào xuě xī páng。

明进士北斋避暑

五代十国 贯休

相访多冲雨,由来德有邻。xiāng fǎng duō chōng yǔ,yóu lái dé yǒu lín。
卷帘繁暑退,湿树一蝉新。juǎn lián fán shǔ tuì,shī shù yī chán xīn。
道在谁为主,吾衰自有因。dào zài shuí wèi zhǔ,wú shuāi zì yǒu yīn。
只应江海上,还作狎鸥人。zhǐ yīng jiāng hǎi shàng,hái zuò xiá ōu rén。

晚春寄吴融于竞二侍郎

五代十国 贯休

白头为远客,常忆白云间。bái tóu wèi yuǎn kè,cháng yì bái yún jiān。
只觉老转老,不知闲是闲。zhǐ jué lǎo zhuǎn lǎo,bù zhī xián shì xián。
花含宜细雨,室冷是深山。huā hán yí xì yǔ,shì lěng shì shēn shān。
唯有霜台客,依依是往还。wéi yǒu shuāng tái kè,yī yī shì wǎng hái。

喜不思上人来

五代十国 贯休

沃州那不住,一别许多时。wò zhōu nà bù zhù,yī bié xǔ duō shí。
几度怀君夜,相逢出梦迟。jǐ dù huái jūn yè,xiāng féng chū mèng chí。
瓶担千丈瀑,偈是七言诗。píng dān qiān zhàng pù,jì shì qī yán shī。
若向罗浮去,伊余亦愿随。ruò xiàng luó fú qù,yī yú yì yuàn suí。

秋怀赤松道士

五代十国 贯休

仙观在云端,相思星斗寒。xiān guān zài yún duān,xiāng sī xīng dòu hán。
常怜呼鹤易,却恨见君难。cháng lián hū hè yì,què hèn jiàn jūn nán。
石罅青蛇湿,风榸白菌乾。shí xià qīng shé shī,fēng zhāi bái jūn qián。
终期花月下,坛上听君弹。zhōng qī huā yuè xià,tán shàng tīng jūn dàn。