古诗词

读史

于石

今来古往一封疆,虎斗龙争几帝王。jīn lái gǔ wǎng yī fēng jiāng,hǔ dòu lóng zhēng jǐ dì wáng。
百二山河秦地险,八千子弟楚天亡。bǎi èr shān hé qín dì xiǎn,bā qiān zi dì chǔ tiān wáng。
朝廷有道自多助,仁义行师岂恃强。cháo tíng yǒu dào zì duō zhù,rén yì xíng shī qǐ shì qiáng。
往事废兴何处问,寒烟衰草满斜阳。wǎng shì fèi xīng hé chù wèn,hán yān shuāi cǎo mǎn xié yáng。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

有所思

于石

君在南山南,水阔云漫漫。jūn zài nán shān nán,shuǐ kuò yún màn màn。
我在北山北,木落天地宽。wǒ zài běi shān běi,mù luò tiān dì kuān。
所思不可见,孤峰碧巑岏。suǒ sī bù kě jiàn,gū fēng bì cuán wán。
片云遥相望,脉脉一水间。piàn yún yáo xiāng wàng,mài mài yī shuǐ jiān。
水流渺何许,抚松独盘桓。shuǐ liú miǎo hé xǔ,fǔ sōng dú pán huán。
人生有离合,把酒欲问天。rén shēng yǒu lí hé,bǎ jiǔ yù wèn tiān。
何以寄所思,取琴倚风弹。hé yǐ jì suǒ sī,qǔ qín yǐ fēng dàn。
一弹不成调,再弹谁与言。yī dàn bù chéng diào,zài dàn shuí yǔ yán。
抱琴耿无寐,月落空山寒。bào qín gěng wú mèi,yuè luò kōng shān hán。
151«567891011