古诗词

壬辰春雪

于石

和气胚胎斡化钧,胡然积雪拥柴门。hé qì pēi tāi wò huà jūn,hú rán jī xuě yōng chái mén。
花梢冻压春无力,山骨晴销晓有痕。huā shāo dòng yā chūn wú lì,shān gǔ qíng xiāo xiǎo yǒu hén。
阳壮谁令阴作梗,寒骄犹勒暖归根。yáng zhuàng shuí lìng yīn zuò gěng,hán jiāo yóu lēi nuǎn guī gēn。
昌黎浪说丰年瑞,为瑞为灾未易言。chāng lí làng shuō fēng nián ruì,wèi ruì wèi zāi wèi yì yán。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

有所思

于石

君在南山南,水阔云漫漫。jūn zài nán shān nán,shuǐ kuò yún màn màn。
我在北山北,木落天地宽。wǒ zài běi shān běi,mù luò tiān dì kuān。
所思不可见,孤峰碧巑岏。suǒ sī bù kě jiàn,gū fēng bì cuán wán。
片云遥相望,脉脉一水间。piàn yún yáo xiāng wàng,mài mài yī shuǐ jiān。
水流渺何许,抚松独盘桓。shuǐ liú miǎo hé xǔ,fǔ sōng dú pán huán。
人生有离合,把酒欲问天。rén shēng yǒu lí hé,bǎ jiǔ yù wèn tiān。
何以寄所思,取琴倚风弹。hé yǐ jì suǒ sī,qǔ qín yǐ fēng dàn。
一弹不成调,再弹谁与言。yī dàn bù chéng diào,zài dàn shuí yǔ yán。
抱琴耿无寐,月落空山寒。bào qín gěng wú mèi,yuè luò kōng shān hán。
151«567891011