古诗词

宿栖真院分韵得独字

于石

空翠冷滴衣,石藓滑吾足。kōng cuì lěng dī yī,shí xiǎn huá wú zú。
偶随白云去,栖此林下屋。ǒu suí bái yún qù,qī cǐ lín xià wū。
楼影挂斜阳,钟声出深竹。lóu yǐng guà xié yáng,zhōng shēng chū shēn zhú。
山僧老面壁,谁与伴幽独。shān sēng lǎo miàn bì,shuí yǔ bàn yōu dú。
分我云半间,攲枕听飞瀑。fēn wǒ yún bàn jiān,qī zhěn tīng fēi pù。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

有所思

于石

君在南山南,水阔云漫漫。jūn zài nán shān nán,shuǐ kuò yún màn màn。
我在北山北,木落天地宽。wǒ zài běi shān běi,mù luò tiān dì kuān。
所思不可见,孤峰碧巑岏。suǒ sī bù kě jiàn,gū fēng bì cuán wán。
片云遥相望,脉脉一水间。piàn yún yáo xiāng wàng,mài mài yī shuǐ jiān。
水流渺何许,抚松独盘桓。shuǐ liú miǎo hé xǔ,fǔ sōng dú pán huán。
人生有离合,把酒欲问天。rén shēng yǒu lí hé,bǎ jiǔ yù wèn tiān。
何以寄所思,取琴倚风弹。hé yǐ jì suǒ sī,qǔ qín yǐ fēng dàn。
一弹不成调,再弹谁与言。yī dàn bù chéng diào,zài dàn shuí yǔ yán。
抱琴耿无寐,月落空山寒。bào qín gěng wú mèi,yuè luò kōng shān hán。
151«567891011