古诗词

小石塘源

于石

万山郁回合,群木尤老苍。wàn shān yù huí hé,qún mù yóu lǎo cāng。
细路百盘折,崎岖陟羊肠。xì lù bǎi pán zhé,qí qū zhì yáng cháng。
凉阴覆峭壁,萦回涧流长。liáng yīn fù qiào bì,yíng huí jiàn liú zhǎng。
绿萝下百尺,笑挹清泉香。lǜ luó xià bǎi chǐ,xiào yì qīng quán xiāng。
甘寒试一漱,齿颊凝冰霜。gān hán shì yī shù,chǐ jiá níng bīng shuāng。
拂石坐未去,樵叟来我傍。fú shí zuò wèi qù,qiáo sǒu lái wǒ bàng。
云此涧中水,其源来浦阳。yún cǐ jiàn zhōng shuǐ,qí yuán lái pǔ yáng。
浦阳婺属邑,亦我父母邦。pǔ yáng wù shǔ yì,yì wǒ fù mǔ bāng。
欲我饮此水,而不忘故乡。yù wǒ yǐn cǐ shuǐ,ér bù wàng gù xiāng。
叟言起予意,振衣欲飞扬。sǒu yán qǐ yǔ yì,zhèn yī yù fēi yáng。
便将随水源,径度千仞冈。biàn jiāng suí shuǐ yuán,jìng dù qiān rèn gāng。
叟前挽我衣,迟留且勿忙。sǒu qián wǎn wǒ yī,chí liú qiě wù máng。
吾家隔前坡,林居愧荒凉。wú jiā gé qián pō,lín jū kuì huāng liáng。
寒醅旋可压,为子炊黄粱。hán pēi xuán kě yā,wèi zi chuī huáng liáng。
微径行荦确,柴门隐松篁。wēi jìng xíng luò què,chái mén yǐn sōng huáng。
推户拂尘席,延我入中堂。tuī hù fú chén xí,yán wǒ rù zhōng táng。
呼儿出长揖,阔步何蹡踉。hū ér chū zhǎng yī,kuò bù hé qiāng liáng。
问我从何来,惊顾走欲僵。wèn wǒ cóng hé lái,jīng gù zǒu yù jiāng。
屡呼不复出,自起致茶汤。lǚ hū bù fù chū,zì qǐ zhì chá tāng。
坐不分宾主,高谈到羲皇。zuò bù fēn bīn zhǔ,gāo tán dào xī huáng。
炊烟淡茅屋,劝我饮尽觞。chuī yān dàn máo wū,quàn wǒ yǐn jǐn shāng。
葫芦烂鹅鸭,盘饤罗芥姜。hú lú làn é yā,pán dìng luó jiè jiāng。
一饱共酣寝,此乐殊未央。yī bǎo gòng hān qǐn,cǐ lè shū wèi yāng。
摄衣起谢叟,听我歌慨慷。shè yī qǐ xiè sǒu,tīng wǒ gē kǎi kāng。
风埃暗宇县,干戈几抢攘。fēng āi àn yǔ xiàn,gàn gē jǐ qiǎng rǎng。
朽骨缠蔓草,呻吟卧残创。xiǔ gǔ chán màn cǎo,shēn yín wò cán chuàng。
荒丘奔狐兔,断础悲蛩螀。huāng qiū bēn hú tù,duàn chǔ bēi qióng jiāng。
奔逃不相顾,流离各悽伤。bēn táo bù xiāng gù,liú lí gè qī shāng。
十年未返业,几人失耕桑。shí nián wèi fǎn yè,jǐ rén shī gēng sāng。
而此源中民,熙然独徜徉。ér cǐ yuán zhōng mín,xī rán dú cháng yáng。
数家联聚落,茅茨带林塘。shù jiā lián jù luò,máo cí dài lín táng。
笑语声相闻,隔篱灯火光。xiào yǔ shēng xiāng wén,gé lí dēng huǒ guāng。
翁妪各垂白,童稚纷成行。wēng yù gè chuí bái,tóng zhì fēn chéng xíng。
嫁女必近邻,生男不行商。jià nǚ bì jìn lín,shēng nán bù xíng shāng。
死徙无出境,耕织各有常。sǐ xǐ wú chū jìng,gēng zhī gè yǒu cháng。
地垆老瓦盆,竹几素木床。dì lú lǎo wǎ pén,zhú jǐ sù mù chuáng。
俗淳器亦古,岂识时世妆。sú chún qì yì gǔ,qǐ shí shí shì zhuāng。
瓜瓠满篱落,麻苎翳门墙。guā hù mǎn lí luò,má zhù yì mén qiáng。
缺窦出鸡犬,平坡散牛羊。quē dòu chū jī quǎn,píng pō sàn niú yáng。
豚蹄一盂酒,神休答丰禳。tún tí yī yú jiǔ,shén xiū dá fēng ráng。
村讴杂社鼓,醉舞衣淋浪。cūn ōu zá shè gǔ,zuì wǔ yī lín làng。
昼无悍吏恐,夜无群盗狂。zhòu wú hàn lì kǒng,yè wú qún dào kuáng。
生者遂所养,死者得所藏。shēng zhě suì suǒ yǎng,sǐ zhě dé suǒ cáng。
其乐有如此,宜与世相忘。qí lè yǒu rú cǐ,yí yǔ shì xiāng wàng。
叟前重致词,为子言其详。sǒu qián zhòng zhì cí,wèi zi yán qí xiáng。
使我居华屋,绮疏交洞房。shǐ wǒ jū huá wū,qǐ shū jiāo dòng fáng。
使我服鲜丽,翠襦绣罗裳。shǐ wǒ fú xiān lì,cuì rú xiù luó shang。
食必具水陆,饮必酣琼浆。shí bì jù shuǐ lù,yǐn bì hān qióng jiāng。
出则盛车骑,锦鞯紫游缰。chū zé shèng chē qí,jǐn jiān zǐ yóu jiāng。
归则拥歌吹,粉黛环姬姜。guī zé yōng gē chuī,fěn dài huán jī jiāng。
贵封侯万户,富储粟千仓。guì fēng hóu wàn hù,fù chǔ sù qiān cāng。
如此岂不乐,患至难豫防。rú cǐ qǐ bù lè,huàn zhì nán yù fáng。
利者祸之的,何地非战场。lì zhě huò zhī de,hé dì fēi zhàn chǎng。
况有吏椎剥,宁免盗陆梁。kuàng yǒu lì chuí bō,níng miǎn dào lù liáng。
安贫即乐土,多财必遗殃。ān pín jí lè tǔ,duō cái bì yí yāng。
人生守常分,世事胡可量。rén shēng shǒu cháng fēn,shì shì hú kě liàng。
我闻重叹息,临风几彷徨。wǒ wén zhòng tàn xī,lín fēng jǐ páng huáng。
林霏掩苍翠,回首路杳茫。lín fēi yǎn cāng cuì,huí shǒu lù yǎo máng。
远山衔落日,惨惨尘沙黄。yuǎn shān xián luò rì,cǎn cǎn chén shā huáng。
因思桃源中,人多寿而康。yīn sī táo yuán zhōng,rén duō shòu ér kāng。
山深事简寡,居安俗淳良。shān shēn shì jiǎn guǎ,jū ān sú chún liáng。
不与外人接,别在天一方。bù yǔ wài rén jiē,bié zài tiān yī fāng。
儿孙自生长,古今任兴亡。ér sūn zì shēng zhǎng,gǔ jīn rèn xīng wáng。
世以为神仙,此说诚荒唐。shì yǐ wèi shén xiān,cǐ shuō chéng huāng táng。
平生志远游,恨不穷八荒。píng shēng zhì yuǎn yóu,hèn bù qióng bā huāng。
去家百里近,绝境见未尝。qù jiā bǎi lǐ jìn,jué jìng jiàn wèi cháng。
邈与桃源居,异世遥相望。miǎo yǔ táo yuán jū,yì shì yáo xiāng wàng。
安知千载下,以我非渔郎。ān zhī qiān zài xià,yǐ wǒ fēi yú láng。
独恨无桃花,夹岸摇红芳。dú hèn wú táo huā,jiā àn yáo hóng fāng。
花落春水涨,一苇或可航。huā luò chūn shuǐ zhǎng,yī wěi huò kě háng。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

寄题千秋观

于石

峥嵘金碧千秋观,谁记当年贺监家。zhēng róng jīn bì qiān qiū guān,shuí jì dāng nián hè jiān jiā。
湖水亦随人世改,秋光一半失荷花。hú shuǐ yì suí rén shì gǎi,qiū guāng yī bàn shī hé huā。

早梅

于石

一气独先天地春,两三花占十分清。yī qì dú xiān tiān dì chūn,liǎng sān huā zhàn shí fēn qīng。
冰霜不隔阳和力,半点机缄妙化生。bīng shuāng bù gé yáng hé lì,bàn diǎn jī jiān miào huà shēng。

白杜鹃花

于石

蜀帝魂销恨不穷,野花开落倚东风。shǔ dì hún xiāo hèn bù qióng,yě huā kāi luò yǐ dōng fēng。
吻乾无复枝头血,几度啼来染不红。wěn qián wú fù zhī tóu xuè,jǐ dù tí lái rǎn bù hóng。

山中

于石

我家万山中,日日采樵去。wǒ jiā wàn shān zhōng,rì rì cǎi qiáo qù。
扪萝上层巅,苔滑不留履。mén luó shàng céng diān,tái huá bù liú lǚ。
落日负樵归,云深失归路。luò rì fù qiáo guī,yún shēn shī guī lù。
谁家犬吠声,声在云深处。shuí jiā quǎn fèi shēng,shēng zài yún shēn chù。

山中

于石

偶因抱瓮出,夜汲涧底泉。ǒu yīn bào wèng chū,yè jí jiàn dǐ quán。
荡摇水中月,水定光复圆。dàng yáo shuǐ zhōng yuè,shuǐ dìng guāng fù yuán。
问水水不语,问月月不言。wèn shuǐ shuǐ bù yǔ,wèn yuè yuè bù yán。
倚树一长啸,万壑松风寒。yǐ shù yī zhǎng xiào,wàn hè sōng fēng hán。

拟古

于石

君心如柳枝,春尽絮狂飞。jūn xīn rú liǔ zhī,chūn jǐn xù kuáng fēi。
妾心如古木,不受春风吹。qiè xīn rú gǔ mù,bù shòu chūn fēng chuī。
古木宁槁死,可伐不可移。gǔ mù níng gǎo sǐ,kě fá bù kě yí。
风絮飞不已,飘零将安归。fēng xù fēi bù yǐ,piāo líng jiāng ān guī。

晚步

于石

径狭不容车,溪浅不容钓。jìng xiá bù róng chē,xī qiǎn bù róng diào。
平芜淡云烟,独鸟下残照。píng wú dàn yún yān,dú niǎo xià cán zhào。
见山孑无言,倚树忽长啸。jiàn shān jié wú yán,yǐ shù hū zhǎng xiào。
徘徊澹忘归,空林明远烧。pái huái dàn wàng guī,kōng lín míng yuǎn shāo。

有客

于石

有客叩我门,动色谈公侯。yǒu kè kòu wǒ mén,dòng sè tán gōng hóu。
权门热于火,富贵可力求。quán mén rè yú huǒ,fù guì kě lì qiú。
我性不谐俗,素拙生计谋。wǒ xìng bù xié sú,sù zhuō shēng jì móu。
苟求未必得,徒为君子羞。gǒu qiú wèi bì dé,tú wèi jūn zi xiū。
拂衣起谢客,夷然卧林丘。fú yī qǐ xiè kè,yí rán wò lín qiū。

和渊明诗

于石

林屋本深寂,而多禽鸟喧。lín wū běn shēn jì,ér duō qín niǎo xuān。
一静制群动,何必更幽偏。yī jìng zhì qún dòng,hé bì gèng yōu piān。
西风扫脱叶,见此林杪山。xī fēng sǎo tuō yè,jiàn cǐ lín miǎo shān。
朝看孤云出,暮看孤云还。cháo kàn gū yún chū,mù kàn gū yún hái。
云飞亦何心,相对两忘言。yún fēi yì hé xīn,xiāng duì liǎng wàng yán。

宿栖真院分韵得独字

于石

空翠冷滴衣,石藓滑吾足。kōng cuì lěng dī yī,shí xiǎn huá wú zú。
偶随白云去,栖此林下屋。ǒu suí bái yún qù,qī cǐ lín xià wū。
楼影挂斜阳,钟声出深竹。lóu yǐng guà xié yáng,zhōng shēng chū shēn zhú。
山僧老面壁,谁与伴幽独。shān sēng lǎo miàn bì,shuí yǔ bàn yōu dú。
分我云半间,攲枕听飞瀑。fēn wǒ yún bàn jiān,qī zhěn tīng fēi pù。

寄意

于石

妾家有明镜,百鍊方能成。qiè jiā yǒu míng jìng,bǎi liàn fāng néng chéng。
宝匣玉为台,持以奉良人。bǎo xiá yù wèi tái,chí yǐ fèng liáng rén。
自恃妾貌妍,懒拂镜上尘。zì shì qiè mào yán,lǎn fú jìng shàng chén。
妾貌未及衰,妾镜先已昏。qiè mào wèi jí shuāi,qiè jìng xiān yǐ hūn。
貌衰不再少,镜昏能再明。mào shuāi bù zài shǎo,jìng hūn néng zài míng。
为君一磨拭,烱烱光如新。wèi jūn yī mó shì,jiǒng jiǒng guāng rú xīn。
徒能照妾貌,安能照妾心。tú néng zhào qiè mào,ān néng zhào qiè xīn。

述怀

于石

孔明卧隆中,世事若不闻。kǒng míng wò lóng zhōng,shì shì ruò bù wén。
草庐两三策,大义固已明。cǎo lú liǎng sān cè,dà yì gù yǐ míng。
陶潜晋处士,束带耻屈身。táo qián jìn chù shì,shù dài chǐ qū shēn。
浩然归去来,把酒惟长吟。hào rán guī qù lái,bǎ jiǔ wéi zhǎng yín。
潜鱼游深渊,好鸟鸣高林。qián yú yóu shēn yuān,hǎo niǎo míng gāo lín。
是以古君子,出处各有心。shì yǐ gǔ jūn zi,chū chù gè yǒu xīn。

庭前有松树

于石

庭前有松树,百尺盘虬龙。tíng qián yǒu sōng shù,bǎi chǐ pán qiú lóng。
材大不适用,偃蹇霜雪中。cái dà bù shì yòng,yǎn jiǎn shuāng xuě zhōng。
五陵年少儿,种花不种松。wǔ líng nián shǎo ér,zhǒng huā bù zhǒng sōng。
寄言傲霜雪,何似媚春风。jì yán ào shuāng xuě,hé shì mèi chūn fēng。
松有千岁根,花无十日红。sōng yǒu qiān suì gēn,huā wú shí rì hóng。
众人逐时好,君子惟固穷。zhòng rén zhú shí hǎo,jūn zi wéi gù qióng。

探梅分韵得香字

于石

绝壁两屦云,荒村半桥霜。jué bì liǎng jù yún,huāng cūn bàn qiáo shuāng。
孤往欲何之,林下幽径长。gū wǎng yù hé zhī,lín xià yōu jìng zhǎng。
寒梅在何许,临风几徜徉。hán méi zài hé xǔ,lín fēng jǐ cháng yáng。
谁家断篱外,一枝寄林塘。shuí jiā duàn lí wài,yī zhī jì lín táng。
水静不摇影,竹深难护香。shuǐ jìng bù yáo yǐng,zhú shēn nán hù xiāng。
无言独倚树,山空月荒凉。wú yán dú yǐ shù,shān kōng yuè huāng liáng。

所怀寄何寺簿

于石

斜日明远树,落叶走空阶。xié rì míng yuǎn shù,luò yè zǒu kōng jiē。
闭门寂无事,心澹境自佳。bì mén jì wú shì,xīn dàn jìng zì jiā。
美人期不来,此乐谁与偕。měi rén qī bù lái,cǐ lè shuí yǔ xié。
岂无南飞雁,可以寄所怀。qǐ wú nán fēi yàn,kě yǐ jì suǒ huái。
所怀不可寄,孤云渺天涯。suǒ huái bù kě jì,gū yún miǎo tiān yá。