古诗词

赠王法官

于石

石作人言豕人立,或啸其梁阚其室。shí zuò rén yán shǐ rén lì,huò xiào qí liáng hǎn qí shì。
道人叱咤鞭雷公,驭风骑气行虚空。dào rén chì zhà biān léi gōng,yù fēng qí qì xíng xū kōng。
赤手缚鬼如缚虎,画地为牢通鬼语。chì shǒu fù guǐ rú fù hǔ,huà dì wèi láo tōng guǐ yǔ。
登坛摄将如有神,问其姓字皆忠臣。dēng tán shè jiāng rú yǒu shén,wèn qí xìng zì jiē zhōng chén。
生不求生以害仁,死犹赫赫濯厥灵。shēng bù qiú shēng yǐ hài rén,sǐ yóu hè hè zhuó jué líng。
百鬼啖尽何足恤,吾独因之三太息。bǎi guǐ dàn jǐn hé zú xù,wú dú yīn zhī sān tài xī。
关云长,张睢阳,凛然大节死不屈,至今日月犹争光。guān yún zhǎng,zhāng suī yáng,lǐn rán dà jié sǐ bù qū,zhì jīn rì yuè yóu zhēng guāng。
荆州一失不复得,江淮保障谁之力。jīng zhōu yī shī bù fù dé,jiāng huái bǎo zhàng shuí zhī lì。
欲为汉唐开太平,老天胡不留斯人。yù wèi hàn táng kāi tài píng,lǎo tiān hú bù liú sī rén。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

九日同黄宏公游古城山

于石

信步攀跻感旧游,寒烟衰草思悠悠。xìn bù pān jī gǎn jiù yóu,hán yān shuāi cǎo sī yōu yōu。
西风白发空惊老,晚节黄花独耐秋。xī fēng bái fā kōng jīng lǎo,wǎn jié huáng huā dú nài qiū。
宇宙几人欢喜饮,江山一片古今愁。yǔ zhòu jǐ rén huān xǐ yǐn,jiāng shān yī piàn gǔ jīn chóu。
渊明三径今犹在,自笑不如归去休。yuān míng sān jìng jīn yóu zài,zì xiào bù rú guī qù xiū。

次二子韵

于石

松边庭户竹边窗,归卧故山云半床。sōng biān tíng hù zhú biān chuāng,guī wò gù shān yún bàn chuáng。
蕙帐夜寒眠鹤醒,芸签日暖蠹鱼香。huì zhàng yè hán mián hè xǐng,yún qiān rì nuǎn dù yú xiāng。
读书喜汝眼如月,涉世嗟予鬓欲霜。dú shū xǐ rǔ yǎn rú yuè,shè shì jiē yǔ bìn yù shuāng。
莫道文章真小技,今人当与古争长。mò dào wén zhāng zhēn xiǎo jì,jīn rén dāng yǔ gǔ zhēng zhǎng。

净居院

于石

峰回涧曲路萦纡,万壑中藏一画图。fēng huí jiàn qū lù yíng yū,wàn hè zhōng cáng yī huà tú。
雪堕枯枝龙解甲,藤缠怪石虎生须。xuě duò kū zhī lóng jiě jiǎ,téng chán guài shí hǔ shēng xū。
满楼山色自浓淡,隔竹泉声半有无。mǎn lóu shān sè zì nóng dàn,gé zhú quán shēng bàn yǒu wú。
纸帐蒲团清思足,更添梅种两三株。zhǐ zhàng pú tuán qīng sī zú,gèng tiān méi zhǒng liǎng sān zhū。

次韵吴子益

于石

四野杳无车马喧,竹阴篱落半开门。sì yě yǎo wú chē mǎ xuān,zhú yīn lí luò bàn kāi mén。
牛归落叶径边径,犬吠斜阳村外村。niú guī luò yè jìng biān jìng,quǎn fèi xié yáng cūn wài cūn。
老树不摇波弄影,扁舟已去岸留痕。lǎo shù bù yáo bō nòng yǐng,biǎn zhōu yǐ qù àn liú hén。
悠然乐意相关处,坐对青山两不言。yōu rán lè yì xiāng guān chù,zuò duì qīng shān liǎng bù yán。

春怀次韵

于石

弄晴天气半昏明,春思不如诗思新。nòng qíng tiān qì bàn hūn míng,chūn sī bù rú shī sī xīn。
芳草斜阳王谢燕,落花流水晋秦人。fāng cǎo xié yáng wáng xiè yàn,luò huā liú shuǐ jìn qín rén。
百年台榭几杯酒,一片笙歌九陌尘。bǎi nián tái xiè jǐ bēi jiǔ,yī piàn shēng gē jiǔ mò chén。
可笑游蜂贪酿蜜,引渠儿辈口生津。kě xiào yóu fēng tān niàng mì,yǐn qú ér bèi kǒu shēng jīn。

七月七日

于石

玉宇无尘淡月辉,谁传织女夜停机。yù yǔ wú chén dàn yuè huī,shuí chuán zhī nǚ yè tíng jī。
阮分南北任贫富,河度东西果是非。ruǎn fēn nán běi rèn pín fù,hé dù dōng xī guǒ shì fēi。
扪腹有书安用晒,揆心无巧不须祈。mén fù yǒu shū ān yòng shài,kuí xīn wú qiǎo bù xū qí。
逢时且共樽前乐,一笑淋漓酒满衣。féng shí qiě gòng zūn qián lè,yī xiào lín lí jiǔ mǎn yī。

自述

于石

大儿不学小儿痴,四十头颅已可知。dà ér bù xué xiǎo ér chī,sì shí tóu lú yǐ kě zhī。
道胜自然贫亦乐,气充不与貌俱衰。dào shèng zì rán pín yì lè,qì chōng bù yǔ mào jù shuāi。
三杯徐邈圣贤酒,一卷渊明甲子诗。sān bēi xú miǎo shèng xián jiǔ,yī juǎn yuān míng jiǎ zi shī。
满眼世情从厚薄,此心当与古人期。mǎn yǎn shì qíng cóng hòu báo,cǐ xīn dāng yǔ gǔ rén qī。

秋思

于石

远水遥天起断鸿,秋光冷淡客情浓。yuǎn shuǐ yáo tiān qǐ duàn hóng,qiū guāng lěng dàn kè qíng nóng。
一川疏雨平沙牧,半树斜阳隔坞舂。yī chuān shū yǔ píng shā mù,bàn shù xié yáng gé wù chōng。
落叶轻于流俗态,寒花羞作少年容。luò yè qīng yú liú sú tài,hán huā xiū zuò shǎo nián róng。
凭高不碍乾坤眼,兴入晴岚第几重。píng gāo bù ài qián kūn yǎn,xīng rù qíng lán dì jǐ zhòng。

秋思

于石

草堂何必仿卢鸿,水色苍茫山色浓。cǎo táng hé bì fǎng lú hóng,shuǐ sè cāng máng shān sè nóng。
待月轩窗留客话,隔篱灯火起邻舂。dài yuè xuān chuāng liú kè huà,gé lí dēng huǒ qǐ lín chōng。
虫鸣终夕如相语,燕去知时不苟容。chóng míng zhōng xī rú xiāng yǔ,yàn qù zhī shí bù gǒu róng。
一片吟情渺何许,西风吹入乱云重。yī piàn yín qíng miǎo hé xǔ,xī fēng chuī rù luàn yún zhòng。

夜坐读书有感

于石

四山月落正昏蒙,留得书灯到晓红。sì shān yuè luò zhèng hūn méng,liú dé shū dēng dào xiǎo hóng。
千古是非昭简册,百年兴废老英雄。qiān gǔ shì fēi zhāo jiǎn cè,bǎi nián xīng fèi lǎo yīng xióng。
人因厌乱方思治,道本无穷岂有通。rén yīn yàn luàn fāng sī zhì,dào běn wú qióng qǐ yǒu tōng。
植立纲常垂万世,至今周孔不言功。zhí lì gāng cháng chuí wàn shì,zhì jīn zhōu kǒng bù yán gōng。

次韵徐廷圭偶成

于石

德行谁能冠四科,将兴将废道云何。dé xíng shuí néng guān sì kē,jiāng xīng jiāng fèi dào yún hé。
百年诗酒晋元亮,万世功名汉伏波。bǎi nián shī jiǔ jìn yuán liàng,wàn shì gōng míng hàn fú bō。
高枕林泉闲梦少,出门风雨落花多。gāo zhěn lín quán xián mèng shǎo,chū mén fēng yǔ luò huā duō。
人生转眼荣枯易,未必金章胜绿蓑。rén shēng zhuǎn yǎn róng kū yì,wèi bì jīn zhāng shèng lǜ suō。

读史

于石

厥初开辟浩难名,帝降而王绪可寻。jué chū kāi pì hào nán míng,dì jiàng ér wáng xù kě xún。
百代相因三代礼,七弦何似五弦琴。bǎi dài xiāng yīn sān dài lǐ,qī xián hé shì wǔ xián qín。
时逢否泰有消长,道在乾坤无古今。shí féng fǒu tài yǒu xiāo zhǎng,dào zài qián kūn wú gǔ jīn。
所以孟轲生战国,欲承三圣正人心。suǒ yǐ mèng kē shēng zhàn guó,yù chéng sān shèng zhèng rén xīn。

读史

于石

世以燔经咎李斯,斯文兴丧岂关渠。shì yǐ fán jīng jiù lǐ sī,sī wén xīng sàng qǐ guān qú。
楚人未烈咸阳火,秦府犹存博士书。chǔ rén wèi liè xián yáng huǒ,qín fǔ yóu cún bó shì shū。
吾道不随灰烬冷,残烟空锁帝王居。wú dào bù suí huī jìn lěng,cán yān kōng suǒ dì wáng jū。
独嗟先入收图籍,刀笔区区计亦疏。dú jiē xiān rù shōu tú jí,dāo bǐ qū qū jì yì shū。

读史

于石

秦亡四海角群雄,三尺胡然起沛丰。qín wáng sì hǎi jiǎo qún xióng,sān chǐ hú rán qǐ pèi fēng。
首录酂侯忘纪信,不诛项伯戮丁公。shǒu lù cuó hóu wàng jì xìn,bù zhū xiàng bó lù dīng gōng。
亲而寡助宁非叛,国尔忘身始是忠。qīn ér guǎ zhù níng fēi pàn,guó ěr wàng shēn shǐ shì zhōng。
赏罚于斯庸未当,终然击柱或争功。shǎng fá yú sī yōng wèi dāng,zhōng rán jī zhù huò zhēng gōng。

读史

于石

汉楚兴亡事已休,至今堪叹亦堪羞。hàn chǔ xīng wáng shì yǐ xiū,zhì jīn kān tàn yì kān xiū。
郑君不肯更名籍,项伯胡为赐姓刘。zhèng jūn bù kěn gèng míng jí,xiàng bó hú wèi cì xìng liú。
寡助固知亲亦叛,孤忠忍以主为雠。guǎ zhù gù zhī qīn yì pàn,gū zhōng rěn yǐ zhǔ wèi chóu。
人臣贵在明大义,勿为身谋为国谋。rén chén guì zài míng dà yì,wù wèi shēn móu wèi guó móu。
1511234567»