古诗词

次韵徐觉风铃

于石

锵然非金亦非玉,壹片宫商纷其触。qiāng rán fēi jīn yì fēi yù,yī piàn gōng shāng fēn qí chù。
歘如环辔玲珑摇佩旌,铿如鸣球拍琴九奏箫韶声。chuā rú huán pèi líng lóng yáo pèi jīng,kēng rú míng qiú pāi qín jiǔ zòu xiāo sháo shēng。
凄如孤鸿叫群嘹唳穿云去,清如幽泉滴沥飘落断崖处。qī rú gū hóng jiào qún liáo lì chuān yún qù,qīng rú yōu quán dī lì piāo luò duàn yá chù。
馀音欲断还复鸣,咄咄胡床静中据。yú yīn yù duàn hái fù míng,duō duō hú chuáng jìng zhōng jù。
乃知檐铃适与风相会,锵锵铮铮可听不可佩。nǎi zhī yán líng shì yǔ fēng xiāng huì,qiāng qiāng zhēng zhēng kě tīng bù kě pèi。
我怜其轻脆不足恃,戛则成音击则碎。wǒ lián qí qīng cuì bù zú shì,jiá zé chéng yīn jī zé suì。
嗟哉无情之物能感人,浮华言语自古多误身。jiē zāi wú qíng zhī wù néng gǎn rén,fú huá yán yǔ zì gǔ duō wù shēn。
喧然声名满天地,好声过耳俱成尘。xuān rán shēng míng mǎn tiān dì,hǎo shēng guò ěr jù chéng chén。
物情万变伏还起,人生几何安足恃。wù qíng wàn biàn fú hái qǐ,rén shēng jǐ hé ān zú shì。
何如物我两忘言,云在青山水在月。hé rú wù wǒ liǎng wàng yán,yún zài qīng shān shuǐ zài yuè。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

有所思

于石

君在南山南,水阔云漫漫。jūn zài nán shān nán,shuǐ kuò yún màn màn。
我在北山北,木落天地宽。wǒ zài běi shān běi,mù luò tiān dì kuān。
所思不可见,孤峰碧巑岏。suǒ sī bù kě jiàn,gū fēng bì cuán wán。
片云遥相望,脉脉一水间。piàn yún yáo xiāng wàng,mài mài yī shuǐ jiān。
水流渺何许,抚松独盘桓。shuǐ liú miǎo hé xǔ,fǔ sōng dú pán huán。
人生有离合,把酒欲问天。rén shēng yǒu lí hé,bǎ jiǔ yù wèn tiān。
何以寄所思,取琴倚风弹。hé yǐ jì suǒ sī,qǔ qín yǐ fēng dàn。
一弹不成调,再弹谁与言。yī dàn bù chéng diào,zài dàn shuí yǔ yán。
抱琴耿无寐,月落空山寒。bào qín gěng wú mèi,yuè luò kōng shān hán。
151«567891011