古诗词

梁父吟

于石

建安天下如溃瓜,一榻之外非吾家。jiàn ān tiān xià rú kuì guā,yī tà zhī wài fēi wú jiā。
黄屋飘飖定何许,龙为鱼兮鼠为虎。huáng wū piāo yáo dìng hé xǔ,lóng wèi yú xī shǔ wèi hǔ。
老瞒持力敢欺天,朵颐汉鼎方垂涎。lǎo mán chí lì gǎn qī tiān,duǒ yí hàn dǐng fāng chuí xián。
紫髯将军一攘臂,控荆引越三千里。zǐ rán jiāng jūn yī rǎng bì,kòng jīng yǐn yuè sān qiān lǐ。
慷慨山东大耳儿,南飞乌鹊栖无枝。kāng kǎi shān dōng dà ěr ér,nán fēi wū què qī wú zhī。
草庐一语君臣契,目中久已无吴魏。cǎo lú yī yǔ jūn chén qì,mù zhōng jiǔ yǐ wú wú wèi。
堂堂大义凛不磨,灵关剑阁争嵯峨。táng táng dà yì lǐn bù mó,líng guān jiàn gé zhēng cuó é。
昨夜西南一星落,六尺之孤竟谁托。zuó yè xī nán yī xīng luò,liù chǐ zhī gū jìng shuí tuō。
渭水旌旗归故都,江上空存八阵图。wèi shuǐ jīng qí guī gù dōu,jiāng shàng kōng cún bā zhèn tú。
抱膝长歌《出师表》,古柏苍苍为谁老。bào xī zhǎng gē chū shī biǎo,gǔ bǎi cāng cāng wèi shuí lǎo。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

有所思

于石

君在南山南,水阔云漫漫。jūn zài nán shān nán,shuǐ kuò yún màn màn。
我在北山北,木落天地宽。wǒ zài běi shān běi,mù luò tiān dì kuān。
所思不可见,孤峰碧巑岏。suǒ sī bù kě jiàn,gū fēng bì cuán wán。
片云遥相望,脉脉一水间。piàn yún yáo xiāng wàng,mài mài yī shuǐ jiān。
水流渺何许,抚松独盘桓。shuǐ liú miǎo hé xǔ,fǔ sōng dú pán huán。
人生有离合,把酒欲问天。rén shēng yǒu lí hé,bǎ jiǔ yù wèn tiān。
何以寄所思,取琴倚风弹。hé yǐ jì suǒ sī,qǔ qín yǐ fēng dàn。
一弹不成调,再弹谁与言。yī dàn bù chéng diào,zài dàn shuí yǔ yán。
抱琴耿无寐,月落空山寒。bào qín gěng wú mèi,yuè luò kōng shān hán。
151«567891011