古诗词

半生

滕斌

半生独受春风残,万感相随秋夜长。bàn shēng dú shòu chūn fēng cán,wàn gǎn xiāng suí qiū yè zhǎng。
隐几无眠听落叶,松梢摇雨溅山房。yǐn jǐ wú mián tīng luò yè,sōng shāo yáo yǔ jiàn shān fáng。

滕斌

元黄州黄冈人,字玉霄,一名宾。喜纵酒,其谈笑笔墨,为人传诵。武宗至大间任翰林学士,出为江西儒学提举。后弃家,入天台山为道士。有《玉霄集》。 滕斌的作品>>

猜您喜欢

感寓九首

滕斌

吾爱东方朔,高揖金马门。wú ài dōng fāng shuò,gāo yī jīn mǎ mén。
向非玩六合,安肯来昆仑。xiàng fēi wán liù hé,ān kěn lái kūn lún。
昂昂九尺身,谈辩黄河翻。áng áng jiǔ chǐ shēn,tán biàn huáng hé fān。
谁知上书意,蛾眉非自婚。shuí zhī shàng shū yì,é méi fēi zì hūn。
不见马相如,俯首狗监恩。bù jiàn mǎ xiāng rú,fǔ shǒu gǒu jiān ēn。
人生非桃李,何故不自言。rén shēng fēi táo lǐ,hé gù bù zì yán。

感寓九首

滕斌

吾爱李太白,玩世如游龙。wú ài lǐ tài bái,wán shì rú yóu lóng。
自知天上谪,何必人间容。zì zhī tiān shàng zhé,hé bì rén jiān róng。
海风吹绿发,萧萧卧云松。hǎi fēng chuī lǜ fā,xiāo xiāo wò yún sōng。
我昔梦见之,遗以金芙蓉。wǒ xī mèng jiàn zhī,yí yǐ jīn fú róng。
清辉恍在眼,日落蛾眉峰。qīng huī huǎng zài yǎn,rì luò é méi fēng。

感寓九首

滕斌

西风桂花落,我上天台山。xī fēng guì huā luò,wǒ shàng tiān tái shān。
仙子扶我手,泠然苍水环。xiān zi fú wǒ shǒu,líng rán cāng shuǐ huán。
乘鸾者谁子?飞烟渺难攀。chéng luán zhě shuí zi?fēi yān miǎo nán pān。
三坐此游戏,弄影银河湾。sān zuò cǐ yóu xì,nòng yǐng yín hé wān。
空山忽风瀑,四顾鸣潺湲。kōng shān hū fēng pù,sì gù míng chán yuán。
长揖马子微,此岂非人间。zhǎng yī mǎ zi wēi,cǐ qǐ fēi rén jiān。

感寓九首

滕斌

春风如绿浪,淡荡洛阳柳。chūn fēng rú lǜ làng,dàn dàng luò yáng liǔ。
高楼语锦瑟,落花泛绿酒。gāo lóu yǔ jǐn sè,luò huā fàn lǜ jiǔ。
何人白鼻騧,蒙茸紫貂袖。hé rén bái bí guā,méng rōng zǐ diāo xiù。
一字或未识,银菟悬两肘。yī zì huò wèi shí,yín tú xuán liǎng zhǒu。
煌煌贝宫珠,乃落纬萧手。huáng huáng bèi gōng zhū,nǎi luò wěi xiāo shǒu。
爰居偶钟鼓,牺牛竟文绣。yuán jū ǒu zhōng gǔ,xī niú jìng wén xiù。
终然同一尽,岂复论好丑。zhōng rán tóng yī jǐn,qǐ fù lùn hǎo chǒu。
谁知草玄者,穷巷闭白首。shuí zhī cǎo xuán zhě,qióng xiàng bì bái shǒu。

感寓九首

滕斌

步出涌金门,所见土花碧。bù chū yǒng jīn mén,suǒ jiàn tǔ huā bì。
徘徊衣上月,感此美人夕。pái huái yī shàng yuè,gǎn cǐ měi rén xī。
美人胡不归,月落江水白。měi rén hú bù guī,yuè luò jiāng shuǐ bái。
寒潮已复去,海马晓无迹。hán cháo yǐ fù qù,hǎi mǎ xiǎo wú jì。
万弩射鲸鱼,骇浪接天赤。wàn nǔ shè jīng yú,hài làng jiē tiān chì。
空闻鲁仲连,孤感横八极。kōng wén lǔ zhòng lián,gū gǎn héng bā jí。
哀哀精卫石,填海竟何益。āi āi jīng wèi shí,tián hǎi jìng hé yì。

感寓九首

滕斌

赠客黄金羁,劝客白玉卮。zèng kè huáng jīn jī,quàn kè bái yù zhī。
昔我亦为客,得此慨不辞。xī wǒ yì wèi kè,dé cǐ kǎi bù cí。
小草戏其出,槟榔笑其饥。xiǎo cǎo xì qí chū,bīn láng xiào qí jī。
相识何所无,所乐心相知。xiāng shí hé suǒ wú,suǒ lè xīn xiāng zhī。
平生数公子,腰下珊瑚枝。píng shēng shù gōng zi,yāo xià shān hú zhī。
冥冥或相隔,寤寐恍见之。míng míng huò xiāng gé,wù mèi huǎng jiàn zhī。
无丝绣平原,无金铸钟期。wú sī xiù píng yuán,wú jīn zhù zhōng qī。
秋风山阳笛,泪落不自持。qiū fēng shān yáng dí,lèi luò bù zì chí。

感寓九首

滕斌

赠我火浣席,报君吉光裘。zèng wǒ huǒ huàn xí,bào jūn jí guāng qiú。
一笑结意气,呼酒黄鹤楼。yī xiào jié yì qì,hū jiǔ huáng hè lóu。
神交岂待语,与子为天游。shén jiāo qǐ dài yǔ,yǔ zi wèi tiān yóu。
携手阆风观,濯发扶桑洲。xié shǒu láng fēng guān,zhuó fā fú sāng zhōu。
下俟侠少年,笑嬉藏怨尤。xià qí xiá shǎo nián,xiào xī cáng yuàn yóu。
世无羊尤烈,风雪且自谋。shì wú yáng yóu liè,fēng xuě qiě zì móu。
东井不可酌,天驷岂服辀。dōng jǐng bù kě zhuó,tiān sì qǐ fú zhōu。

感寓九首

滕斌

船头书十乘,船尾酒百壶。chuán tóu shū shí chéng,chuán wěi jiǔ bǎi hú。
酒尽书在眼,落月如明珠。jiǔ jǐn shū zài yǎn,luò yuè rú míng zhū。
忽悟八阵法,纵横如河图。hū wù bā zhèn fǎ,zòng héng rú hé tú。
惜哉经世士,未有窥唐虞。xī zāi jīng shì shì,wèi yǒu kuī táng yú。
季子相六国,所见惟阴符。jì zi xiāng liù guó,suǒ jiàn wéi yīn fú。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

石冷龙蟠,风高鹤瘦。shí lěng lóng pán,fēng gāo hè shòu。
一片白云,勿落襟袖。yī piàn bái yún,wù luò jīn xiù。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

月佩霞裾,雾襦云幄。yuè pèi xiá jū,wù rú yún wò。
白鹤一声,秋风老壑。bái hè yī shēng,qiū fēng lǎo hè。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

本无尘埃,何事乎浴。běn wú chén āi,hé shì hū yù。
千仞飞泉,所濯吾足。qiān rèn fēi quán,suǒ zhuó wú zú。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

谁言桃实,可以疗饥。shuí yán táo shí,kě yǐ liáo jī。
何为武陵,迷不自知。hé wèi wǔ líng,mí bù zì zhī。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

万山雪瀑,一叶莲舟。wàn shān xuě pù,yī yè lián zhōu。
世人指似,泰华峰头。shì rén zhǐ shì,tài huá fēng tóu。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

如剑斯泉,如瓮斯石。rú jiàn sī quán,rú wèng sī shí。
夜横紫箫,吹散寒碧。yè héng zǐ xiāo,chuī sàn hán bì。

灵泉翀举自有诗十八章留人间今止存五遂续之

滕斌

瑶草低云,苍松洒雪。yáo cǎo dī yún,cāng sōng sǎ xuě。
何人举酒,酹我明月。hé rén jǔ jiǔ,lèi wǒ míng yuè。
461234