古诗词

寄申屠御史

陆文圭

御史帝耳目,监察沿隋唐。yù shǐ dì ěr mù,jiān chá yán suí táng。
台阁迥清风,笔简凌秋霜。tái gé jiǒng qīng fēng,bǐ jiǎn líng qiū shuāng。
澄清一揽辔,驱狸走豺狼。chéng qīng yī lǎn pèi,qū lí zǒu chái láng。
贤哉故安侯,廉介尤刚方。xián zāi gù ān hóu,lián jiè yóu gāng fāng。
闭门杜私谒,上殿肃朝纲。bì mén dù sī yè,shàng diàn sù cháo gāng。
今侯有祖风,学术尤章章。jīn hóu yǒu zǔ fēng,xué shù yóu zhāng zhāng。
出拥簿书尘,入薰书传香。chū yōng bù shū chén,rù xūn shū chuán xiāng。
胸襟汉石渠,人物鲁灵光。xiōng jīn hàn shí qú,rén wù lǔ líng guāng。
终然百鸷鹗,不及一鸾凰。zhōng rán bǎi zhì è,bù jí yī luán huáng。
奉国信孜孜,问涂何皇皇。fèng guó xìn zī zī,wèn tú hé huáng huáng。
往岁金陵辙,前年古浙航。wǎng suì jīn líng zhé,qián nián gǔ zhè háng。
鸣犊有馀哀,河水空洋洋。míng dú yǒu yú āi,hé shuǐ kōng yáng yáng。
行役山川苦,归兴桑麻长。xíng yì shān chuān kǔ,guī xīng sāng má zhǎng。
广陵挹雄胜,平山吊凄凉。guǎng líng yì xióng shèng,píng shān diào qī liáng。
瘦马乏刍枥,寒妾无帛囊。shòu mǎ fá chú lì,hán qiè wú bó náng。
家瘠道愈肥,躬瘁名逾芳。jiā jí dào yù féi,gōng cuì míng yú fāng。
昔在东都季,憸佞沉忠良。xī zài dōng dōu jì,xiān nìng chén zhōng liáng。
知几独子龙,绝迹栖梁砀。zhī jǐ dú zi lóng,jué jì qī liáng dàng。
瞻乌止谁屋,亦复可怜伤。zhān wū zhǐ shuí wū,yì fù kě lián shāng。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

题画白雁二首

陆文圭

芦花秋半黄,三两下寒塘。lú huā qiū bàn huáng,sān liǎng xià hán táng。
北风正萧瑟,书远不曾将。běi fēng zhèng xiāo sè,shū yuǎn bù céng jiāng。

题画白雁二首

陆文圭

未曾至雁门,安知食雁美。wèi céng zhì yàn mén,ān zhī shí yàn měi。
若读潜夫论,当不保此纸。ruò dú qián fū lùn,dāng bù bǎo cǐ zhǐ。

偶题其一

陆文圭

少年不更事,新学多误人。shǎo nián bù gèng shì,xīn xué duō wù rén。
桓冲成缪语,张禹岂纯臣。huán chōng chéng móu yǔ,zhāng yǔ qǐ chún chén。

读史六首其六

陆文圭

司徒太尉总三公,奢俭由来性不同。sī tú tài wèi zǒng sān gōng,shē jiǎn yóu lái xìng bù tóng。
锦帐羊羔酣未省,谁能僵卧里门中。jǐn zhàng yáng gāo hān wèi shěng,shuí néng jiāng wò lǐ mén zhōng。

偶作

陆文圭

奸雄往往堕危机,成败安能论是非。jiān xióng wǎng wǎng duò wēi jī,chéng bài ān néng lùn shì fēi。
空笑狂生投益智,绝怜老母遗当归。kōng xiào kuáng shēng tóu yì zhì,jué lián lǎo mǔ yí dāng guī。

偶书

陆文圭

忧时耿耿丹心在,无事悠悠白日过。yōu shí gěng gěng dān xīn zài,wú shì yōu yōu bái rì guò。
万里山河音信少,一春风雨闷怀多。wàn lǐ shān hé yīn xìn shǎo,yī chūn fēng yǔ mèn huái duō。

旧题

陆文圭

剩得清明一半春,蜂衙蝶使往来频。shèng dé qīng míng yī bàn chūn,fēng yá dié shǐ wǎng lái pín。
东风自动秋千索,不见海棠花下人。dōng fēng zì dòng qiū qiān suǒ,bù jiàn hǎi táng huā xià rén。

戏狄怀英

陆文圭

花样精神月样妆,妖魂不敢近忠良。huā yàng jīng shén yuè yàng zhuāng,yāo hún bù gǎn jìn zhōng liáng。
如何凤阁平章老,却事宫中妩媚娘。rú hé fèng gé píng zhāng lǎo,què shì gōng zhōng wǔ mèi niáng。

己巳新春

陆文圭

鞭春已罢烧灯近,十日西风未转东。biān chūn yǐ bà shāo dēng jìn,shí rì xī fēng wèi zhuǎn dōng。
料得化工无别意,只因不放小桃红。liào dé huà gōng wú bié yì,zhǐ yīn bù fàng xiǎo táo hóng。

己巳新春

陆文圭

年年春色先催柳,万紫千红次第开。nián nián chūn sè xiān cuī liǔ,wàn zǐ qiān hóng cì dì kāi。
零落墙阴人不问,可怜残雪一株梅。líng luò qiáng yīn rén bù wèn,kě lián cán xuě yī zhū méi。

山村示暮春三绝句和韵

陆文圭

怀哉春晚故山薇,冉冉江云日暮低。huái zāi chūn wǎn gù shān wēi,rǎn rǎn jiāng yún rì mù dī。
为问柳桥看燕舞,何如松岭听猿啼。wèi wèn liǔ qiáo kàn yàn wǔ,hé rú sōng lǐng tīng yuán tí。

山村示暮春三绝句和韵

陆文圭

樵儿拾樵不畏虎,隔溪看花如隔雾。qiáo ér shí qiáo bù wèi hǔ,gé xī kàn huā rú gé wù。
鹧鸪声在柘岗西,落日腰镰下山去。zhè gū shēng zài zhè gǎng xī,luò rì yāo lián xià shān qù。

山村示暮春三绝句和韵

陆文圭

画帘朱箔燕为家,青草门庭只产蛙。huà lián zhū bó yàn wèi jiā,qīng cǎo mén tíng zhǐ chǎn wā。
一树樱桃红半落,园丁愁杀雨如麻。yī shù yīng táo hóng bàn luò,yuán dīng chóu shā yǔ rú má。

诸生和韵复吟三绝

陆文圭

荒城戍卒打残更,道上无人天未明。huāng chéng shù zú dǎ cán gèng,dào shàng wú rén tiān wèi míng。
一似衔枚蔡州去,只无鹅鸭混军声。yī shì xián méi cài zhōu qù,zhǐ wú é yā hùn jūn shēng。

诸生和韵复吟三绝

陆文圭

猿啾鬼哭杳冥冥,夜半何人吊独醒。yuán jiū guǐ kū yǎo míng míng,yè bàn hé rén diào dú xǐng。
歌罢离骚心正苦,阴风吹雨响疏棂。gē bà lí sāo xīn zhèng kǔ,yīn fēng chuī yǔ xiǎng shū líng。