古诗词

丁酉春雪

段克己

几日东风吹冻雪,麦苗乾死埋沙尘。jǐ rì dōng fēng chuī dòng xuě,mài miáo qián sǐ mái shā chén。
客床敧枕睡不稳,寒气偏寻老病身。kè chuáng jī zhěn shuì bù wěn,hán qì piān xún lǎo bìng shēn。
沈沈夜色涵窗白,却讶微云弄山月。shěn shěn yè sè hán chuāng bái,què yà wēi yún nòng shān yuè。
开门澹荡雪满空,拂面犹疑柳花湿。kāi mén dàn dàng xuě mǎn kōng,fú miàn yóu yí liǔ huā shī。
二气交感天地通,千林玉立天无风。èr qì jiāo gǎn tiān dì tōng,qiān lín yù lì tiān wú fēng。
蓬莱宫阙堕人世,三日不见车马踪。péng lái gōng quē duò rén shì,sān rì bù jiàn chē mǎ zōng。
??燮燮殊未已,此瑞应知同万里。sī sī xiè xiè shū wèi yǐ,cǐ ruì yīng zhī tóng wàn lǐ。
远客休歌蜀道难,农夫剩有丰年喜。yuǎn kè xiū gē shǔ dào nán,nóng fū shèng yǒu fēng nián xǐ。
买牛便好事春耕,况复新来官长清。mǎi niú biàn hǎo shì chūn gēng,kuàng fù xīn lái guān zhǎng qīng。
田家衣食无美恶,不困追胥死亦乐。tián jiā yī shí wú měi è,bù kùn zhuī xū sǐ yì lè。

段克己

段克己(1196~1254)金代文学家。字复之,号遁庵,别号菊庄。绛州稷山(今山西稷山)人。早年与弟成己并负才名,赵秉文目之为“二妙”,大书“双飞”二字名其居里。哀宗时与其弟段成己先后中进士,但入仕无门,在山村过着闲居生活。金亡,避乱龙门山中(今山西河津黄河边),时人赞为“儒林标榜”。蒙古汗国时期,与友人遨游山水,结社赋诗,自得其乐。元宪宗四年卒,年五十九。工于词曲,有《遁斋乐府》。 段克己的作品>>

猜您喜欢

卢希颜草虫横披

段克己

半李黄芦相并枝,秋虫萧洒弄幽姿。bàn lǐ huáng lú xiāng bìng zhī,qiū chóng xiāo sǎ nòng yōu zī。
画师老笔生新意,写出无声七月诗。huà shī lǎo bǐ shēng xīn yì,xiě chū wú shēng qī yuè shī。

暮春有感

段克己

忙携歌酒趁清欢,桃李多能几日看。máng xié gē jiǔ chèn qīng huān,táo lǐ duō néng jǐ rì kàn。
欲识诗人愁绝处,落花时节一凭栏。yù shí shī rén chóu jué chù,luò huā shí jié yī píng lán。

暮春有感

段克己

春到芜菁事已非,杜鹃看又唤春归。chūn dào wú jīng shì yǐ fēi,dù juān kàn yòu huàn chūn guī。
幽香一点无寻处,燕蹴飞红染客衣。yōu xiāng yī diǎn wú xún chù,yàn cù fēi hóng rǎn kè yī。

暮春有感

段克己

及时行乐不应迟,管领风光更有谁。jí shí xíng lè bù yīng chí,guǎn lǐng fēng guāng gèng yǒu shuí。
花落花开春又去,都能消得几篇诗。huā luò huā kāi chūn yòu qù,dōu néng xiāo dé jǐ piān shī。

翠微上人病闲

段克己

叹息维摩老病身,散花丈室久无人。tàn xī wéi mó lǎo bìng shēn,sàn huā zhàng shì jiǔ wú rén。
呼儿却问文殊疾,公案而今脱地新。hū ér què wèn wén shū jí,gōng àn ér jīn tuō dì xīn。

梅花十吟忆

段克己

姑射仙人冰雪肤,昔年伴我向西湖。gū shè xiān rén bīng xuě fū,xī nián bàn wǒ xiàng xī hú。
别来几度春风换,标格而今似旧无。bié lái jǐ dù chūn fēng huàn,biāo gé ér jīn shì jiù wú。

梅花十吟忆

段克己

天仙邀我醉瑶台,春向飞琼笑里回。tiān xiān yāo wǒ zuì yáo tái,chūn xiàng fēi qióng xiào lǐ huí。
为报梨花缘已断,休将云雨下山来。wèi bào lí huā yuán yǐ duàn,xiū jiāng yún yǔ xià shān lái。

梅花十吟忆

段克己

风流谁似李三郎,不记仙姿委路傍。fēng liú shuí shì lǐ sān láng,bù jì xiān zī wěi lù bàng。
天上人闲无觅处,风来罗幕只闻香。tiān shàng rén xián wú mì chù,fēng lái luó mù zhǐ wén xiāng。

梅花十吟忆

段克己

虢国夫人约素身,不教脂粉涴天真。guó guó fū rén yuē sù shēn,bù jiào zhī fěn wò tiān zhēn。
一斑曾向春前见,颜色如今更可人。yī bān céng xiàng chūn qián jiàn,yán sè rú jīn gèng kě rén。

梅花十吟忆

段克己

寄语诗人林隐君,水西千树要平分。jì yǔ shī rén lín yǐn jūn,shuǐ xī qiān shù yào píng fēn。
玉颜绛领堪娱老,御史何劳觅紫云。yù yán jiàng lǐng kān yú lǎo,yù shǐ hé láo mì zǐ yún。

梅花十吟忆

段克己

白玉堂深夜色寒,玉儿和月倚蓬山。bái yù táng shēn yè sè hán,yù ér hé yuè yǐ péng shān。
高情不似章台柳,也许馀人取次攀。gāo qíng bù shì zhāng tái liǔ,yě xǔ yú rén qǔ cì pān。

梅花十吟忆

段克己

手撚冰蕤步月华,暗香先已透垂瓜。shǒu niǎn bīng ruí bù yuè huá,àn xiāng xiān yǐ tòu chuí guā。
寿阳毕竟无才思,但卧含章拂落花。shòu yáng bì jìng wú cái sī,dàn wò hán zhāng fú luò huā。

梅花十吟忆

段克己

玉骨浑将山麝熏,冰肌得水更精神。yù gǔ hún jiāng shān shè xūn,bīng jī dé shuǐ gèng jīng shén。
淩波微步东风软,羞杀当年洛浦人。líng bō wēi bù dōng fēng ruǎn,xiū shā dāng nián luò pǔ rén。

梅花十吟忆

段克己

脉脉晴天翠幕张,玉环月底按霓裳。mài mài qíng tiān cuì mù zhāng,yù huán yuè dǐ àn ní shang。
却嫌尘污香罗袜,故著温泉为洗妆。què xián chén wū xiāng luó wà,gù zhù wēn quán wèi xǐ zhuāng。

梅花十吟忆

段克己

窈窕银屏掩画堂,为嫌玉瘦怽昏黄。yǎo tiǎo yín píng yǎn huà táng,wèi xián yù shòu mo hūn huáng。
落英犹可为香爇,不学翔风老退房。luò yīng yóu kě wèi xiāng ruò,bù xué xiáng fēng lǎo tuì fáng。