古诗词

李成江村秋晚

吴镇

咸熙画图无与共,传世希微爱者众。xián xī huà tú wú yǔ gòng,chuán shì xī wēi ài zhě zhòng。
二李之后已寥寥,宣和当日尤珍重。èr lǐ zhī hòu yǐ liáo liáo,xuān hé dāng rì yóu zhēn zhòng。
新图一旦落人间,神宫寂寞何时还。xīn tú yī dàn luò rén jiān,shén gōng jì mò hé shí hái。
经营意匠出尘表,上下五百谁能攀。jīng yíng yì jiàng chū chén biǎo,shàng xià wǔ bǎi shuí néng pān。
水回中有渔舟泊,山顶崇台招白鹤。shuǐ huí zhōng yǒu yú zhōu pō,shān dǐng chóng tái zhāo bái hè。
篱根浮出水潺潺,万竹琳琅奏天乐。lí gēn fú chū shuǐ chán chán,wàn zhú lín láng zòu tiān lè。
霜飞木落一天秋,栖禽向晚声啾啾。shuāng fēi mù luò yī tiān qiū,qī qín xiàng wǎn shēng jiū jiū。
柳溪错认渊明宅,过桥岂是王弘俦。liǔ xī cuò rèn yuān míng zhái,guò qiáo qǐ shì wáng hóng chóu。
景色萧条如太古,路僻村深贮烟雾。jǐng sè xiāo tiáo rú tài gǔ,lù pì cūn shēn zhù yān wù。
分明再见辋川人,芜词何敢轻为附。fēn míng zài jiàn wǎng chuān rén,wú cí hé gǎn qīng wèi fù。
清容自是鉴赏家,持将却向天之涯。qīng róng zì shì jiàn shǎng jiā,chí jiāng què xiàng tiān zhī yá。
几回试展未能去,落尽庭前无数花。jǐ huí shì zhǎn wèi néng qù,luò jǐn tíng qián wú shù huā。

吴镇

元嘉兴人,字仲圭,号梅花道人。性高介。不求仕进,隐于武塘,所居曰梅花庵,自署梅花庵主。工词翰,善画山水竹石,每题诗其上,时人号为三绝。与黄公望、倪瓒、王蒙为元末四大画家。有《梅花道人遗墨》。 吴镇的作品>>

猜您喜欢

题画十首

吴镇

杜红兰若满汀边,烟际平林似辋川。dù hóng lán ruò mǎn tīng biān,yān jì píng lín shì wǎng chuān。
安得宽闲如此地,看山坐老夕阳船。ān dé kuān xián rú cǐ dì,kàn shān zuò lǎo xī yáng chuán。

题画十首

吴镇

岩壑春深万绿齐,隔林黄鸟尽情啼。yán hè chūn shēn wàn lǜ qí,gé lín huáng niǎo jǐn qíng tí。
山翁不记灯前语,为约红楼试品题。shān wēng bù jì dēng qián yǔ,wèi yuē hóng lóu shì pǐn tí。

题画十首

吴镇

灌木苍藤护草堂,流泉汩汩绕渔梁。guàn mù cāng téng hù cǎo táng,liú quán gǔ gǔ rào yú liáng。
书声遥送斜阳里,谁道空山白昼长。shū shēng yáo sòng xié yáng lǐ,shuí dào kōng shān bái zhòu zhǎng。

题画十首

吴镇

清霜摇落满林秋,漠漠寒云天际流。qīng shuāng yáo luò mǎn lín qiū,mò mò hán yún tiān jì liú。
山径无人拥黄叶,野塘有客漾轻舟。shān jìng wú rén yōng huáng yè,yě táng yǒu kè yàng qīng zhōu。

题画十首

吴镇

万木凋残众岭寒,诛茅栖息易为安。wàn mù diāo cán zhòng lǐng hán,zhū máo qī xī yì wèi ān。
朝来犹有寻幽者,不畏崎岖磴百盘。cháo lái yóu yǒu xún yōu zhě,bù wèi qí qū dèng bǎi pán。

题画十首

吴镇

千仞颠厓势欲倾,飞流溅眼雪花明。qiān rèn diān yá shì yù qīng,fēi liú jiàn yǎn xuě huā míng。
长风卷入层云去,都作天台暮雨声。zhǎng fēng juǎn rù céng yún qù,dōu zuò tiān tái mù yǔ shēng。

题画十首

吴镇

雨歇重林烟树湿,风来虚阁晚窗凉。yǔ xiē zhòng lín yān shù shī,fēng lái xū gé wǎn chuāng liáng。
幽人倚遍阑干久,始识山中兴味长。yōu rén yǐ biàn lán gàn jiǔ,shǐ shí shān zhōng xīng wèi zhǎng。

题画十首

吴镇

忆昔相逢武水头,行行送上木兰舟。yì xī xiāng féng wǔ shuǐ tóu,xíng xíng sòng shàng mù lán zhōu。
遥怜落日蒸溪上,野色风声几许愁?yáo lián luò rì zhēng xī shàng,yě sè fēng shēng jǐ xǔ chóu?

悬厓松图

吴镇

偃蹇支离不耐秋,摇风洒雨几时休。yǎn jiǎn zhī lí bù nài qiū,yáo fēng sǎ yǔ jǐ shí xiū。
转身便是青山顶,又有悬厓在上头。zhuǎn shēn biàn shì qīng shān dǐng,yòu yǒu xuán yá zài shàng tóu。

明月湾

吴镇

月华滟滟水悠悠,圆月沈时曙色浮。yuè huá yàn yàn shuǐ yōu yōu,yuán yuè shěn shí shǔ sè fú。
自笑驱驰亦如月,东来西去几时休。zì xiào qū chí yì rú yuè,dōng lái xī qù jǐ shí xiū。

青浮山

吴镇

孤山七十布西东,水面奇形独不同。gū shān qī shí bù xī dōng,shuǐ miàn qí xíng dú bù tóng。
几向崚嶒高处望,青螺浮在太湖中。jǐ xiàng léng céng gāo chù wàng,qīng luó fú zài tài hú zhōng。

画竹七首

吴镇

解箨初闻粉节香,拂云又见影苍苍。jiě tuò chū wén fěn jié xiāng,fú yún yòu jiàn yǐng cāng cāng。
凤凰不至伶伦老,无奈荆榛特地长。fèng huáng bù zhì líng lún lǎo,wú nài jīng zhēn tè dì zhǎng。

画竹七首

吴镇

长忆前朝李蓟丘,墨君天下擅风流。zhǎng yì qián cháo lǐ jì qiū,mò jūn tiān xià shàn fēng liú。
百年遗迹留人世,写破湘潭梦里秋。bǎi nián yí jì liú rén shì,xiě pò xiāng tán mèng lǐ qiū。

画竹七首

吴镇

愁来白发三千丈,戏写清风五百竿。chóu lái bái fā sān qiān zhàng,xì xiě qīng fēng wǔ bǎi gān。
幸有颖奴知此意,时来几上弄清寒。xìng yǒu yǐng nú zhī cǐ yì,shí lái jǐ shàng nòng qīng hán。

画竹七首

吴镇

此君不可一日无,才著数竿清有馀。cǐ jūn bù kě yī rì wú,cái zhù shù gān qīng yǒu yú。
露叶风梢承砚滴,潇湘一曲在吾庐。lù yè fēng shāo chéng yàn dī,xiāo xiāng yī qū zài wú lú。
143«45678910