古诗词

刘松年诗意图

凌云翰

野水连村绿,云山隔岸青。yě shuǐ lián cūn lǜ,yún shān gé àn qīng。
桥低疑碍艇,树密不遮亭。qiáo dī yí ài tǐng,shù mì bù zhē tíng。
奇字无人问,清琴只自听。qí zì wú rén wèn,qīng qín zhǐ zì tīng。
百年栖宿意,把卷忆曾经。bǎi nián qī sù yì,bǎ juǎn yì céng jīng。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

边伯京为瑞应宫吴提点作枯木竹石图吴之甥郑敬常得之俾题其左

凌云翰

瑞应宫前竹木苍,边鸾曾写赠吴刚。ruì yīng gōng qián zhú mù cāng,biān luán céng xiě zèng wú gāng。
一拳怪石疑琼玉,空使诗人忆渭阳。yī quán guài shí yí qióng yù,kōng shǐ shī rén yì wèi yáng。

二马图

凌云翰

形体支离两可怜,胸中历历旧山川。xíng tǐ zhī lí liǎng kě lián,xiōng zhōng lì lì jiù shān chuān。
当时伯乐曾回顾,肯信人间有暮年。dāng shí bó lè céng huí gù,kěn xìn rén jiān yǒu mù nián。

芍药图

凌云翰

十载杨州锦怅遮,红红白白斗繁华。shí zài yáng zhōu jǐn chàng zhē,hóng hóng bái bái dòu fán huá。
人生总被春瞒却,元是山中药草花。rén shēng zǒng bèi chūn mán què,yuán shì shān zhōng yào cǎo huā。

孟得名画雪景寒鸦

凌云翰

飞散寒鸦不可招,数株封雪落长条。fēi sàn hán yā bù kě zhāo,shù zhū fēng xuě luò zhǎng tiáo。
茅檐尽日无人到,何处高楼酒未消。máo yán jǐn rì wú rén dào,hé chù gāo lóu jiǔ wèi xiāo。

集古句题苏小小像

凌云翰

柳色深藏苏小家,昔年相望尚天涯。liǔ sè shēn cáng sū xiǎo jiā,xī nián xiāng wàng shàng tiān yá。
不知谁唱归春曲,才见开花又落花。bù zhī shuí chàng guī chūn qū,cái jiàn kāi huā yòu luò huā。

次韵周公辅游东阳东岘因其所述之实而赋之

凌云翰

置守当年为罢侯,剖符皆是帝王州。zhì shǒu dāng nián wèi bà hóu,pōu fú jiē shì dì wáng zhōu。
一瓢挂在长松下,方信箕山有许由。yī piáo guà zài zhǎng sōng xià,fāng xìn jī shān yǒu xǔ yóu。

次韵周公辅游东阳东岘因其所述之实而赋之

凌云翰

旧说东阳山水郡,邑中济济盛宾僚。jiù shuō dōng yáng shān shuǐ jùn,yì zhōng jì jì shèng bīn liáo。
能令百里无愁叹,未足涓埃答圣朝。néng lìng bǎi lǐ wú chóu tàn,wèi zú juān āi dá shèng cháo。

题白云孙画其一

凌云翰

风雨虚空不可凭,如何上下恣飞腾。fēng yǔ xū kōng bù kě píng,rú hé shàng xià zì fēi téng。
神仙变化谁能识,笑杀终南谭景升。shén xiān biàn huà shuí néng shí,xiào shā zhōng nán tán jǐng shēng。

刘耀卿画

凌云翰

重叠春山罨画开,柳边花底抱琴回。zhòng dié chūn shān yǎn huà kāi,liǔ biān huā dǐ bào qín huí。
谁家庭院东风里,一片笙歌隔水来。shuí jiā tíng yuàn dōng fēng lǐ,yī piàn shēng gē gé shuǐ lái。

刘耀卿画

凌云翰

画桥南畔藕花香,坦腹湖亭爱午凉。huà qiáo nán pàn ǒu huā xiāng,tǎn fù hú tíng ài wǔ liáng。
醉拍阑干因得句,不知惊去睡鸳鸯。zuì pāi lán gàn yīn dé jù,bù zhī jīng qù shuì yuān yāng。

刘耀卿画

凌云翰

老桂吹香袭绛袍,并将秋兴写秋毫。lǎo guì chuī xiāng xí jiàng páo,bìng jiāng qiū xīng xiě qiū háo。
何人记得南楼夜,月过松梢一丈高。hé rén jì dé nán lóu yè,yuè guò sōng shāo yī zhàng gāo。

刘耀卿画

凌云翰

曾倚江亭看雁飞,梅花和雪亚荆扉。céng yǐ jiāng tíng kàn yàn fēi,méi huā hé xuě yà jīng fēi。
客帆自向沙头落,不是山阴兴尽归。kè fān zì xiàng shā tóu luò,bù shì shān yīn xīng jǐn guī。

谒仇山村墓迢和张仲举诗韵

凌云翰

敬吊先生落照中,纸烟销尽酒樽空。jìng diào xiān shēng luò zhào zhōng,zhǐ yān xiāo jǐn jiǔ zūn kōng。
牛羊上垄无人管,岂为当时面发红。niú yáng shàng lǒng wú rén guǎn,qǐ wèi dāng shí miàn fā hóng。

画子陵

凌云翰

世祖中兴忆故人,风云不应应星辰。shì zǔ zhōng xīng yì gù rén,fēng yún bù yīng yīng xīng chén。
一丝九鼎关轻重,未必丹青写得真。yī sī jiǔ dǐng guān qīng zhòng,wèi bì dān qīng xiě dé zhēn。

画子陵

凌云翰

清谈又复到巢由,洗耳元非况饮牛。qīng tán yòu fù dào cháo yóu,xǐ ěr yuán fēi kuàng yǐn niú。
尧舜得人天下事,画师那识帝心忧。yáo shùn dé rén tiān xià shì,huà shī nà shí dì xīn yōu。