古诗词

葛孝子诗五十韵

凌云翰

古云孝悌至,可与神明通。gǔ yún xiào tì zhì,kě yǔ shén míng tōng。
其深入厚地,其高亘苍穹。qí shēn rù hòu dì,qí gāo gèn cāng qióng。
上广圣之治,下变时之雍。shàng guǎng shèng zhī zhì,xià biàn shí zhī yōng。
流观孝子传,乃见古人风。liú guān xiào zi chuán,nǎi jiàn gǔ rén fēng。
保定地清远,形胜当要冲。bǎo dìng dì qīng yuǎn,xíng shèng dāng yào chōng。
天民有苗裔,良知自孩童。tiān mín yǒu miáo yì,liáng zhī zì hái tóng。
氏续并明彊,道继勾漏洪。shì xù bìng míng jiàng,dào jì gōu lòu hóng。
温其玉出璞,烂兮金在镕。wēn qí yù chū pú,làn xī jīn zài róng。
岂惟竭其力,亦复殚其恭。qǐ wéi jié qí lì,yì fù dān qí gōng。
堂前荆树紫,阶下萱花红。táng qián jīng shù zǐ,jiē xià xuān huā hóng。
身无千钟禄,心有一寸彤。shēn wú qiān zhōng lù,xīn yǒu yī cùn tóng。
板舆快秋爽,菜服明春浓。bǎn yú kuài qiū shuǎng,cài fú míng chūn nóng。
常存怀橘念,每感断机功。cháng cún huái jú niàn,měi gǎn duàn jī gōng。
覆杯戒前日,温席当严冬。fù bēi jiè qián rì,wēn xí dāng yán dōng。
但知子力尽,孰计时运终。dàn zhī zi lì jǐn,shú jì shí yùn zhōng。
王纲一解纽,四海皆兴戎。wáng gāng yī jiě niǔ,sì hǎi jiē xīng róng。
无城不兵甲,无地不燧烽。wú chéng bù bīng jiǎ,wú dì bù suì fēng。
南方乱豺虎,中泽飞雁鸿。nán fāng luàn chái hǔ,zhōng zé fēi yàn hóng。
堪舆岂不大,仓卒难为容。kān yú qǐ bù dà,cāng zú nán wèi róng。
他山号明府,拔地多奇峰。tā shān hào míng fǔ,bá dì duō qí fēng。
避难屡跻险,充饥晅致供。bì nán lǚ jī xiǎn,chōng jī xuǎn zhì gōng。
俄然大风作,出自空谷中。é rán dà fēng zuò,chū zì kōng gǔ zhōng。
其行若有隧,其孽为召凶。qí xíng ruò yǒu suì,qí niè wèi zhào xiōng。
亟思逃匿地,庶保圣善躬。jí sī táo nì dì,shù bǎo shèng shàn gōng。
朅来众黔首,过半摧霜锋。qiè lái zhòng qián shǒu,guò bàn cuī shuāng fēng。
生还访故里,旧业无遗踪。shēng hái fǎng gù lǐ,jiù yè wú yí zōng。
所恃靡毫发,惟孝持心胸。suǒ shì mí háo fā,wéi xiào chí xīn xiōng。
神忽凭妪体,言犹在人聪。shén hū píng yù tǐ,yán yóu zài rén cōng。
汝能笃以孝,吾斯启其衷。rǔ néng dǔ yǐ xiào,wú sī qǐ qí zhōng。
匪为一时幸,永俾后裔隆。fěi wèi yī shí xìng,yǒng bǐ hòu yì lóng。
易水流汤汤,金台屹崇崇。yì shuǐ liú tāng tāng,jīn tái yì chóng chóng。
岂无慷慨士,亦有文章公。qǐ wú kāng kǎi shì,yì yǒu wén zhāng gōng。
皆言葛孝子,不愧江次翁。jiē yán gé xiào zi,bù kuì jiāng cì wēng。
官将立华表,人岂弃黄钟。guān jiāng lì huá biǎo,rén qǐ qì huáng zhōng。
绣衣行荐鹗,彩笔竞雕虫。xiù yī xíng jiàn è,cǎi bǐ jìng diāo chóng。
为亲捧儒檄,讲道居黉宫。wèi qīn pěng rú xí,jiǎng dào jū hóng gōng。
遂令燕赵俗,直与邹鲁同。suì lìng yàn zhào sú,zhí yǔ zōu lǔ tóng。
忽罹陟屺戚,已从若堂封。hū lí zhì qǐ qī,yǐ cóng ruò táng fēng。
哀伤动桑梓,悲惨连楸松。āi shāng dòng sāng zǐ,bēi cǎn lián qiū sōng。
诵诗后蓼莪,读礼先檀弓。sòng shī hòu liǎo é,dú lǐ xiān tán gōng。
深戚养之薄,殊胜祭者丰。shēn qī yǎng zhī báo,shū shèng jì zhě fēng。
端因事迹美,益见传语工。duān yīn shì jì měi,yì jiàn chuán yǔ gōng。
圣世惇孝悌,淳风迈义农。shèng shì dūn xiào tì,chún fēng mài yì nóng。
车书涀文轨,声教渐西东。chē shū xiàn wén guǐ,shēng jiào jiàn xī dōng。
孝子复有子,承宗亦兴宗。xiào zi fù yǒu zi,chéng zōng yì xīng zōng。
梧冈孤凤鸣,柏府一马骢。wú gāng gū fèng míng,bǎi fǔ yī mǎ cōng。
移悌为长顺,移孝为君忠。yí tì wèi zhǎng shùn,yí xiào wèi jūn zhōng。
垂名照青史,应瑞逾黄琮。chuí míng zhào qīng shǐ,yīng ruì yú huáng cóng。
我歌孝子诗,锡类期无穷。wǒ gē xiào zi shī,xī lèi qī wú qióng。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

墨梅

凌云翰

才见花开似见春,江空岁晚寄何人。cái jiàn huā kāi shì jiàn chūn,jiāng kōng suì wǎn jì hé rén。
芳香只恐有消歇,凭伏金壶墨写真。fāng xiāng zhǐ kǒng yǒu xiāo xiē,píng fú jīn hú mò xiě zhēn。

画红梅

凌云翰

花到浓时花欲无,桃嫌太俗杏嫌粗。huā dào nóng shí huā yù wú,táo xián tài sú xìng xián cū。
孤山别有春风面,消得徐熙没骨图。gū shān bié yǒu chūn fēng miàn,xiāo dé xú xī méi gǔ tú。

洛神图

凌云翰

嬉游湍濑采玄芝,罗袜淩波不自持。xī yóu tuān lài cǎi xuán zhī,luó wà líng bō bù zì chí。
毕竟形容何所似,玉芙蓉在碧琉璃。bì jìng xíng róng hé suǒ shì,yù fú róng zài bì liú lí。

阎中得画

凌云翰

杖头驴背又微吟,君出深山我入林。zhàng tóu lǘ bèi yòu wēi yín,jūn chū shēn shān wǒ rù lín。
邂逅不须交一语,春来花鸟总关心。xiè hòu bù xū jiāo yī yǔ,chūn lái huā niǎo zǒng guān xīn。

题梅用陆柳洲寄杨村居韵

凌云翰

数枝开傍石桥西,纵有寒香蝶不栖。shù zhī kāi bàng shí qiáo xī,zòng yǒu hán xiāng dié bù qī。
何似南山千百树,梨花落寞路都迷。hé shì nán shān qiān bǎi shù,lí huā luò mò lù dōu mí。

吴孟文墨梅

凌云翰

吴生妙绝宫墙画,不向冰纨寄墨痕。wú shēng miào jué gōng qiáng huà,bù xiàng bīng wán jì mò hén。
怪得炎天见梅蕊,姚江知有季章孙。guài dé yán tiān jiàn méi ruǐ,yáo jiāng zhī yǒu jì zhāng sūn。

吴孟文水影月香图

凌云翰

却因清浅见横斜,水是湖湾影是花。què yīn qīng qiǎn jiàn héng xié,shuǐ shì hú wān yǐng shì huā。
赖有吴生能写得,不须重到老逋家。lài yǒu wú shēng néng xiě dé,bù xū zhòng dào lǎo bū jiā。

吴孟文水影月香图

凌云翰

欲知浮动近黄昏,风有清香月有痕。yù zhī fú dòng jìn huáng hūn,fēng yǒu qīng xiāng yuè yǒu hén。
貌得玉妃真面目,缟衣无复夜敲门。mào dé yù fēi zhēn miàn mù,gǎo yī wú fù yè qiāo mén。

吴孟文以古蜡笺画梅因赋

凌云翰

旧笺新墨未曾干,如倚黄昏月下阑。jiù jiān xīn mò wèi céng gàn,rú yǐ huáng hūn yuè xià lán。
不是一枝斜更好,令人误作蜡花看。bù shì yī zhī xié gèng hǎo,lìng rén wù zuò là huā kàn。

画兰

凌云翰

萋萋芳草空无数,惆怅王孙去不归。qī qī fāng cǎo kōng wú shù,chóu chàng wáng sūn qù bù guī。
何似幽兰纫作佩,也胜游子芰荷衣。hé shì yōu lán rèn zuò pèi,yě shèng yóu zi jì hé yī。

画兰

凌云翰

深林绿艳恐消歇,故假人间膏沐容。shēn lín lǜ yàn kǒng xiāo xiē,gù jiǎ rén jiān gāo mù róng。
忽见一丛崖石上,动摇浑似泛光风。hū jiàn yī cóng yá shí shàng,dòng yáo hún shì fàn guāng fēng。

吴孟文以白团扇画梅因赋

凌云翰

海波寒浸玉蟾蜍,勾引清风入座隅。hǎi bō hán jìn yù chán chú,gōu yǐn qīng fēng rù zuò yú。
借得诗人掣鲸手,骊龙颔下摘明珠。jiè dé shī rén chè jīng shǒu,lí lóng hàn xià zhāi míng zhū。

溪居图

凌云翰

水上风来麦气生,绿阴窗户有棋声。shuǐ shàng fēng lái mài qì shēng,lǜ yīn chuāng hù yǒu qí shēng。
桃花不隔仙源路,应使秦人见太平。táo huā bù gé xiān yuán lù,yīng shǐ qín rén jiàn tài píng。

月娥扇面

凌云翰

灵药当年悔一偷,海天空度几春秋。líng yào dāng nián huǐ yī tōu,hǎi tiān kōng dù jǐ chūn qiū。
凉飙又改班姬扇,莫道孀娥不解愁。liáng biāo yòu gǎi bān jī shàn,mò dào shuāng é bù jiě chóu。

陆本高镜奁红梅

凌云翰

要将明镜别妍媸,勋业频看只自疑。yào jiāng míng jìng bié yán chī,xūn yè pín kàn zhǐ zì yí。
红艳一枝谁为写,倚阑人在影娥池。hóng yàn yī zhī shuí wèi xiě,yǐ lán rén zài yǐng é chí。