古诗词

鄱阳王节妇诗

凌云翰

朝华夕已披,春叶秋先零。cháo huá xī yǐ pī,chūn yè qiū xiān líng。
贞心类松柏,岁晏弥青青。zhēn xīn lèi sōng bǎi,suì yàn mí qīng qīng。
文川李氏女,防身动如经。wén chuān lǐ shì nǚ,fáng shēn dòng rú jīng。
自归太原家,目不窥外庭。zì guī tài yuán jiā,mù bù kuī wài tíng。
上堂问舅姑,下堂觞醁醽。shàng táng wèn jiù gū,xià táng shāng lù líng。
遭时有战伐,渭流浊其泾。zāo shí yǒu zhàn fá,wèi liú zhuó qí jīng。
草窃起旁郡,鼪鼯杂膻腥。cǎo qiè qǐ páng jùn,shēng wú zá shān xīng。
舅也保乡里,击贼无留停。jiù yě bǎo xiāng lǐ,jī zéi wú liú tíng。
夫也慎居守,率众环郊坰。fū yě shèn jū shǒu,lǜ zhòng huán jiāo jiōng。
节妇当此时,事姑肃仪刑。jié fù dāng cǐ shí,shì gū sù yí xíng。
舅荣夫已亡,痛哭羸其形。jiù róng fū yǐ wáng,tòng kū léi qí xíng。
先有两儿女,玉雪怜娉婷。xiān yǒu liǎng ér nǚ,yù xuě lián pīng tíng。
与姑共抚之,闭门昼长扃。yǔ gū gòng fǔ zhī,bì mén zhòu zhǎng jiōng。
柰何姑继殁,只影空伶俜。nài hé gū jì mò,zhǐ yǐng kōng líng pīng。
尚职祭祀礼,蘋蘩荐芳馨。shàng zhí jì sì lǐ,píng fán jiàn fāng xīn。
教女夜绩麻,教儿夜囊萤。jiào nǚ yè jì má,jiào ér yè náng yíng。
父母虽孔迩,胡能自归宁。fù mǔ suī kǒng ěr,hú néng zì guī níng。
今年五十馀,鬓发微星星。jīn nián wǔ shí yú,bìn fā wēi xīng xīng。
儿成女有归,往事犹梦醒。ér chéng nǚ yǒu guī,wǎng shì yóu mèng xǐng。
有司重节义,飞章上朝廷。yǒu sī zhòng jié yì,fēi zhāng shàng cháo tíng。
花诰来翩翩,华表高亭亭。huā gào lái piān piān,huá biǎo gāo tíng tíng。
行者为叹息,居者增晶荧。xíng zhě wèi tàn xī,jū zhě zēng jīng yíng。
至今太原家,芳名蔼观听。zhì jīn tài yuán jiā,fāng míng ǎi guān tīng。
人生谅有涯,聚散如云萍。rén shēng liàng yǒu yá,jù sàn rú yún píng。
纲常苟沦丧,不愧天地灵。gāng cháng gǒu lún sàng,bù kuì tiān dì líng。
女史固有箴,列女亦有屏。nǚ shǐ gù yǒu zhēn,liè nǚ yì yǒu píng。
我歌节妇篇,君子当刻铭。wǒ gē jié fù piān,jūn zi dāng kè míng。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

赠陈惟铭北行

凌云翰

汝兄捧檄倅沧州,远别常思共被秋。rǔ xiōng pěng xí cuì cāng zhōu,yuǎn bié cháng sī gòng bèi qiū。
已效诗人咏棠棣,更从乡老识松楸。yǐ xiào shī rén yǒng táng dì,gèng cóng xiāng lǎo shí sōng qiū。
季方论德难为弟,太史能文岂好游。jì fāng lùn dé nán wèi dì,tài shǐ néng wén qǐ hǎo yóu。
此日甘旨频在念,还家须早莫淹留。cǐ rì gān zhǐ pín zài niàn,hái jiā xū zǎo mò yān liú。

岳鄂王墓

凌云翰

前相汪黄后相秦,力图恢复竟何人。qián xiāng wāng huáng hòu xiāng qín,lì tú huī fù jìng hé rén。
朱仙路近旌旗晚,古汴城高草木春。zhū xiān lù jìn jīng qí wǎn,gǔ biàn chéng gāo cǎo mù chūn。
江月照空埋剑狱,胡沙遮断属车尘。jiāng yuè zhào kōng mái jiàn yù,hú shā zhē duàn shǔ chē chén。
栖霞岭下将军冢,夜夜悲风起石麟。qī xiá lǐng xià jiāng jūn zhǒng,yè yè bēi fēng qǐ shí lín。

青田山房

凌云翰

好溪正绕青田县,留子山房在上头。hǎo xī zhèng rào qīng tián xiàn,liú zi shān fáng zài shàng tóu。
采得松花堪酿酒,种来莲叶可为舟。cǎi dé sōng huā kān niàng jiǔ,zhǒng lái lián yè kě wèi zhōu。
鹤迷空翠晴犹湿,龙带归云夜不收。hè mí kōng cuì qíng yóu shī,lóng dài guī yún yè bù shōu。
兄弟娱亲无限乐,拔援丛桂欲淹留。xiōng dì yú qīn wú xiàn lè,bá yuán cóng guì yù yān liú。

美人图

凌云翰

不踏金莲步不移,搔头仍是玉蟠螭。bù tà jīn lián bù bù yí,sāo tóu réng shì yù pán chī。
自将凤管调银字,谁把鸳机织锦丝。zì jiāng fèng guǎn diào yín zì,shuí bǎ yuān jī zhī jǐn sī。
得伴有时来斗草,遣怀随处共弹棋。dé bàn yǒu shí lái dòu cǎo,qiǎn huái suí chù gòng dàn qí。
鸣鸠乳燕青春晚,谢却繁花几万枝。míng jiū rǔ yàn qīng chūn wǎn,xiè què fán huā jǐ wàn zhī。

梅花清梦为沈士敬赋

凌云翰

香凝燕寝宵未分,急雨打窗浑不闻。xiāng níng yàn qǐn xiāo wèi fēn,jí yǔ dǎ chuāng hún bù wén。
美人忆在湘江水,行路恍隔梨花云。měi rén yì zài xiāng jiāng shuǐ,xíng lù huǎng gé lí huā yún。
残灯纸帐尚知我,落月屋梁疑见君。cán dēng zhǐ zhàng shàng zhī wǒ,luò yuè wū liáng yí jiàn jūn。
西湖东阁两奇绝,眼中蝴蝶何纷纷。xī hú dōng gé liǎng qí jué,yǎn zhōng hú dié hé fēn fēn。

翠涛轩

凌云翰

松轩谁作翠涛扇,数聿丹青犹未干。sōng xuān shuí zuò cuì tāo shàn,shù yù dān qīng yóu wèi gàn。
江头曾记八月听,石上况得双株看。jiāng tóu céng jì bā yuè tīng,shí shàng kuàng dé shuāng zhū kàn。
己因吹万问天籁,还如后凋知岁寒。jǐ yīn chuī wàn wèn tiān lài,hái rú hòu diāo zhī suì hán。
清流一掬可洗耳,何时与子共盘桓。qīng liú yī jū kě xǐ ěr,hé shí yǔ zi gòng pán huán。

集古句送郑彦才赴京

凌云翰

为君书此报京华,凤吹声如隔彩霞。wèi jūn shū cǐ bào jīng huá,fèng chuī shēng rú gé cǎi xiá。
庭下已生书带草,马头初见米囊花。tíng xià yǐ shēng shū dài cǎo,mǎ tóu chū jiàn mǐ náng huā。
晨摇玉佩趋金殿,夜泊秦淮卖酒家。chén yáo yù pèi qū jīn diàn,yè pō qín huái mài jiǔ jiā。
君在江南相忆否,乌衣巷口夕阳斜。jūn zài jiāng nán xiāng yì fǒu,wū yī xiàng kǒu xī yáng xié。

梅雪四律代张翚徐术陆平沈廉赋

凌云翰

北风日日吼枯株,点检春光定有无。běi fēng rì rì hǒu kū zhū,diǎn jiǎn chūn guāng dìng yǒu wú。
半树里深犹妩媚,一枝檠重更模糊。bàn shù lǐ shēn yóu wǔ mèi,yī zhī qíng zhòng gèng mó hú。
芳香未露还因冷,疏影浑迷不为晡。fāng xiāng wèi lù hái yīn lěng,shū yǐng hún mí bù wèi bū。
想得孤山人迹灭,扁舟谁复访林逋。xiǎng dé gū shān rén jì miè,biǎn zhōu shuí fù fǎng lín bū。

梅雪四律代张翚徐术陆平沈廉赋

凌云翰

天教姑射会滕神,邂垢相逢自主宾。tiān jiào gū shè huì téng shén,xiè gòu xiāng féng zì zhǔ bīn。
纵使积成三尺冻,如何藏得一分春。zòng shǐ jī chéng sān chǐ dòng,rú hé cáng dé yī fēn chūn。
饥乌啄处栖难定,么凤飞来认未真。jī wū zhuó chù qī nán dìng,me fèng fēi lái rèn wèi zhēn。
蜡屐正愁山路滑,无由重折赠诗人。là jī zhèng chóu shān lù huá,wú yóu zhòng zhé zèng shī rén。

梅雪四律代张翚徐术陆平沈廉赋

凌云翰

梅开岂与雪相谋,雪到梅边分外幽。méi kāi qǐ yǔ xuě xiāng móu,xuě dào méi biān fēn wài yōu。
算老只除松强项,论交还使竹低头。suàn lǎo zhǐ chú sōng qiáng xiàng,lùn jiāo hái shǐ zhú dī tóu。
增添冷艳疑临镜,封闭寒香不入楼。zēng tiān lěng yàn yí lín jìng,fēng bì hán xiāng bù rù lóu。
对此一时清兴发,西湖船胜剡溪舟。duì cǐ yī shí qīng xīng fā,xī hú chuán shèng shàn xī zhōu。

梅雪四律代张翚徐术陆平沈廉赋

凌云翰

老干柔条被雪封,五花还与六花重。lǎo gàn róu tiáo bèi xuě fēng,wǔ huā hái yǔ liù huā zhòng。
从渠易改清癯态,到底难藏冷淡容。cóng qú yì gǎi qīng qú tài,dào dǐ nán cáng lěng dàn róng。
弄色却非怜冻雀,收香长是误寒蜂。nòng sè què fēi lián dòng què,shōu xiāng zhǎng shì wù hán fēng。
何如插向铜瓶里,煮水煎茶兴更浓。hé rú chā xiàng tóng píng lǐ,zhǔ shuǐ jiān chá xīng gèng nóng。

拟赋桃灯杖

凌云翰

形如新月带微弯,相伴银缸影不单。xíng rú xīn yuè dài wēi wān,xiāng bàn yín gāng yǐng bù dān。
寸草有心须用尽,双花报喜莫教残。cùn cǎo yǒu xīn xū yòng jǐn,shuāng huā bào xǐ mò jiào cán。
留连孤主知天晓,沾溉馀膏觉夜寒。liú lián gū zhǔ zhī tiān xiǎo,zhān gài yú gāo jué yè hán。
赖得主翁频举手,简编宁向暗中看。lài dé zhǔ wēng pín jǔ shǒu,jiǎn biān níng xiàng àn zhōng kàn。

拟赋桃灯杖

凌云翰

陶铸功名谢切磋,频挑试问夜如何。táo zhù gōng míng xiè qiè cuō,pín tiāo shì wèn yè rú hé。
从前扶策心长在,到底推移力更多。cóng qián fú cè xīn zhǎng zài,dào dǐ tuī yí lì gèng duō。
次第烧残三寸草,分明垂下一枝荷。cì dì shāo cán sān cùn cǎo,fēn míng chuí xià yī zhī hé。
短檠他日宁同弃,好效昌黎重作歌。duǎn qíng tā rì níng tóng qì,hǎo xiào chāng lí zhòng zuò gē。

拟赋桃灯杖

凌云翰

斜倚弯弯玉一枝,策勋虽小贵逄时。xié yǐ wān wān yù yī zhī,cè xūn suī xiǎo guì páng shí。
近床不厌频挑早,开卷宁辞再举迟。jìn chuáng bù yàn pín tiāo zǎo,kāi juǎn níng cí zài jǔ chí。
乘暗每于贪睡后,生明多在正心时。chéng àn měi yú tān shuì hòu,shēng míng duō zài zhèng xīn shí。
独怜映雪囊萤者,如此形容想未知。dú lián yìng xuě náng yíng zhě,rú cǐ xíng róng xiǎng wèi zhī。

拟赋桃灯杖

凌云翰

儒家此物用筵篿,浸润膏油节愈坚。rú jiā cǐ wù yòng yán tuán,jìn rùn gāo yóu jié yù jiān。
倒影每来书卷上,尽心长向酒樽前。dào yǐng měi lái shū juǎn shàng,jǐn xīn zhǎng xiàng jiǔ zūn qián。
搔头已逼穷年景,举手能成不夜天。sāo tóu yǐ bī qióng nián jǐng,jǔ shǒu néng chéng bù yè tiān。
想像流光端可比,只从暗里自推迁。xiǎng xiàng liú guāng duān kě bǐ,zhǐ cóng àn lǐ zì tuī qiān。