古诗词

杨柳枝

温庭筠

御柳如丝映九重,凤皇窗柱绣芙蓉。yù liǔ rú sī yìng jiǔ zhòng,fèng huáng chuāng zhù xiù fú róng。
景阳楼畔千条露,一面新妆待晓钟。jǐng yáng lóu pàn qiān tiáo lù,yī miàn xīn zhuāng dài xiǎo zhōng。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

春日访李十四处士

温庭筠

花深桥转水潺潺,角里先生自闭关。huā shēn qiáo zhuǎn shuǐ chán chán,jiǎo lǐ xiān shēng zì bì guān。
看竹已知行处好,望云空得暂时闲。kàn zhú yǐ zhī xíng chù hǎo,wàng yún kōng dé zàn shí xián。
谁言有策堪经世,自是无钱可买山。shuí yán yǒu cè kān jīng shì,zì shì wú qián kě mǎi shān。
一局残棋千点雨,绿萍池上暮方还。yī jú cán qí qiān diǎn yǔ,lǜ píng chí shàng mù fāng hái。

宿松门寺

温庭筠

白石青崖世界分,卷帘孤坐对氛氲。bái shí qīng yá shì jiè fēn,juǎn lián gū zuò duì fēn yūn。
林间禅室春深雪,潭上龙堂夜半云。lín jiān chán shì chūn shēn xuě,tán shàng lóng táng yè bàn yún。
落月苍凉登阁在,晓钟摇荡隔江闻。luò yuè cāng liáng dēng gé zài,xiǎo zhōng yáo dàng gé jiāng wén。
西山旧是经行地,愿漱寒瓶逐领军。xī shān jiù shì jīng xíng dì,yuàn shù hán píng zhú lǐng jūn。

盘石寺留别成公

温庭筠

槲叶萧萧带苇风,寺前归客别支公。hú yè xiāo xiāo dài wěi fēng,sì qián guī kè bié zhī gōng。
三秋岸雪花初白,一夜林霜叶尽红。sān qiū àn xuě huā chū bái,yī yè lín shuāng yè jǐn hóng。
山叠楚天云压塞,浪遥吴苑水连空。shān dié chǔ tiān yún yā sāi,làng yáo wú yuàn shuǐ lián kōng。
悠然旅榜频回首,无复松窗半偈同。yōu rán lǚ bǎng pín huí shǒu,wú fù sōng chuāng bàn jì tóng。

马嵬佛寺

温庭筠

荒鸡夜唱战尘深,五鼓雕舆过上林。huāng jī yè chàng zhàn chén shēn,wǔ gǔ diāo yú guò shàng lín。
才信倾城是真语,直教涂地始甘心。cái xìn qīng chéng shì zhēn yǔ,zhí jiào tú dì shǐ gān xīn。
两重秦苑成千里,一炷胡香抵万金。liǎng zhòng qín yuàn chéng qiān lǐ,yī zhù hú xiāng dǐ wàn jīn。
曼倩死来无绝艺,后人谁肯惜青禽。màn qiàn sǐ lái wú jué yì,hòu rén shuí kěn xī qīng qín。

清凉寺

温庭筠

黄花红树谢芳蹊,宫殿参差黛巘西。huáng huā hóng shù xiè fāng qī,gōng diàn cān chà dài yǎn xī。
诗閤晓窗藏雪岭,画堂秋水接蓝溪。shī gé xiǎo chuāng cáng xuě lǐng,huà táng qiū shuǐ jiē lán xī。
松飘晚吹摐金铎,竹荫寒苔上石梯。sōng piāo wǎn chuī chuāng jīn duó,zhú yīn hán tái shàng shí tī。
妙迹奇名竟何在,下方烟暝草萋萋。miào jì qí míng jìng hé zài,xià fāng yān míng cǎo qī qī。

秋日旅舍寄义山李侍御

温庭筠

一水悠悠隔渭城,渭城风物近柴荆。yī shuǐ yōu yōu gé wèi chéng,wèi chéng fēng wù jìn chái jīng。
寒蛩乍响催机杼,旅雁初来忆弟兄。hán qióng zhà xiǎng cuī jī zhù,lǚ yàn chū lái yì dì xiōng。
自为林泉牵晓梦,不关砧杵报秋声。zì wèi lín quán qiān xiǎo mèng,bù guān zhēn chǔ bào qiū shēng。
子虚何处堪消渴,试向文园问长卿。zi xū hé chù kān xiāo kě,shì xiàng wén yuán wèn zhǎng qīng。

晚坐寄友人

温庭筠

九枝灯在琐窗空,希逸无聊恨不同。jiǔ zhī dēng zài suǒ chuāng kōng,xī yì wú liáo hèn bù tóng。
晓梦未离金夹膝,早寒先到石屏风。xiǎo mèng wèi lí jīn jiā xī,zǎo hán xiān dào shí píng fēng。
遗簪可惜三秋白,蜡烛犹残一寸红。yí zān kě xī sān qiū bái,là zhú yóu cán yī cùn hóng。
应卷虾帘看皓齿,镜中惆怅见梧桐。yīng juǎn xiā lián kàn hào chǐ,jìng zhōng chóu chàng jiàn wú tóng。

送襄州李中丞赴从事

温庭筠

汉庭文采有相如,天子通宵爱子虚。hàn tíng wén cǎi yǒu xiāng rú,tiān zi tōng xiāo ài zi xū。
把钓看棋高兴尽,焚香起草宦情疏。bǎ diào kàn qí gāo xīng jǐn,fén xiāng qǐ cǎo huàn qíng shū。
楚山重叠当归路,溪月分明到直庐。chǔ shān zhòng dié dāng guī lù,xī yuè fēn míng dào zhí lú。
江雨潇潇帆一片,此行谁道为鲈鱼。jiāng yǔ xiāo xiāo fān yī piàn,cǐ xíng shuí dào wèi lú yú。

访知玄上人遇暴经因有赠

温庭筠

缥帙无尘满画廊,钟山弟子静焚香。piāo zhì wú chén mǎn huà láng,zhōng shān dì zi jìng fén xiāng。
惠能未肯传心法,张湛徒劳与眼方。huì néng wèi kěn chuán xīn fǎ,zhāng zhàn tú láo yǔ yǎn fāng。
风扬檀烟销篆印,日移松影过禅床。fēng yáng tán yān xiāo zhuàn yìn,rì yí sōng yǐng guò chán chuáng。
客儿自有翻经处,江上秋来蕙草荒。kè ér zì yǒu fān jīng chù,jiāng shàng qiū lái huì cǎo huāng。

寄崔先生

温庭筠

往年江海别元卿,家近山阳古郡城。wǎng nián jiāng hǎi bié yuán qīng,jiā jìn shān yáng gǔ jùn chéng。
莲浦香中离席散,柳堤风里钓船横。lián pǔ xiāng zhōng lí xí sàn,liǔ dī fēng lǐ diào chuán héng。
星霜荏苒无音信,烟水微茫变姓名。xīng shuāng rěn rǎn wú yīn xìn,yān shuǐ wēi máng biàn xìng míng。
菰黍正肥鱼正美,五侯门下负平生。gū shǔ zhèng féi yú zhèng měi,wǔ hóu mén xià fù píng shēng。

敬答李先生

温庭筠

七里滩声舜庙前,杏花初盛草芊芊。qī lǐ tān shēng shùn miào qián,xìng huā chū shèng cǎo qiān qiān。
绿昏晴气春风岸,红漾轻纶野水天。lǜ hūn qíng qì chūn fēng àn,hóng yàng qīng lún yě shuǐ tiān。
不为伤离成极望,更因行乐惜流年。bù wèi shāng lí chéng jí wàng,gèng yīn xíng lè xī liú nián。
一瓢无事麛裘暖,手弄溪波坐钓船。yī piáo wú shì mí qiú nuǎn,shǒu nòng xī bō zuò diào chuán。

牡丹二首其二

温庭筠

水漾晴红压叠波,晓来金粉覆庭莎。shuǐ yàng qíng hóng yā dié bō,xiǎo lái jīn fěn fù tíng shā。
裁成艳思偏应巧,分得春光最数多。cái chéng yàn sī piān yīng qiǎo,fēn dé chūn guāng zuì shù duō。
欲绽似含双靥笑,正繁疑有一声歌。yù zhàn shì hán shuāng yè xiào,zhèng fán yí yǒu yī shēng gē。
华堂客散帘垂地,想凭阑干敛翠蛾。huá táng kè sàn lián chuí dì,xiǎng píng lán gàn liǎn cuì é。

反生桃花发因题

温庭筠

疾眼逢春四壁空,夜来山雪破东风。jí yǎn féng chūn sì bì kōng,yè lái shān xuě pò dōng fēng。
未知王母千年熟,且共刘郎一笑同。wèi zhī wáng mǔ qiān nián shú,qiě gòng liú láng yī xiào tóng。
已落又开横晚翠,似无如有带朝红。yǐ luò yòu kāi héng wǎn cuì,shì wú rú yǒu dài cháo hóng。
僧虔蜡炬高三尺,莫惜连宵照露丛。sēng qián là jù gāo sān chǐ,mò xī lián xiāo zhào lù cóng。

杏花

温庭筠

红花初绽雪花繁,重叠高低满小园。hóng huā chū zhàn xuě huā fán,zhòng dié gāo dī mǎn xiǎo yuán。
正见盛时犹怅望,岂堪开处已缤翻。zhèng jiàn shèng shí yóu chàng wàng,qǐ kān kāi chù yǐ bīn fān。
情为世累诗千首,醉是吾乡酒一樽。qíng wèi shì lèi shī qiān shǒu,zuì shì wú xiāng jiǔ yī zūn。
杳杳艳歌春日午,出墙何处隔朱门。yǎo yǎo yàn gē chūn rì wǔ,chū qiáng hé chù gé zhū mén。

和太常杜少卿东都修行里有嘉莲

温庭筠

春秋罢注直铜龙,旧宅嘉莲照水红。chūn qiū bà zhù zhí tóng lóng,jiù zhái jiā lián zhào shuǐ hóng。
两处龟巢清露里,一时鱼跃翠茎东。liǎng chù guī cháo qīng lù lǐ,yī shí yú yuè cuì jīng dōng。
同心表瑞荀池上,半面分妆乐镜中。tóng xīn biǎo ruì xún chí shàng,bàn miàn fēn zhuāng lè jìng zhōng。
应为临川多丽句,故持重艳向西风。yīng wèi lín chuān duō lì jù,gù chí zhòng yàn xiàng xī fēng。