古诗词

南歌子

温庭筠

脸上金霞细,眉间翠钿深。liǎn shàng jīn xiá xì,méi jiān cuì diàn shēn。
欹枕覆鸳衾。yī zhěn fù yuān qīn。
隔帘莺百转,感君心。gé lián yīng bǎi zhuǎn,gǎn jūn xīn。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

重游圭

温庭筠

百尺青崖三尺坟,微言已绝杳难闻。bǎi chǐ qīng yá sān chǐ fén,wēi yán yǐ jué yǎo nán wén。
戴颙今日称居士,支遁他年识领军。dài yóng jīn rì chēng jū shì,zhī dùn tā nián shí lǐng jūn。
暂对杉松如结社,偶同麋鹿自成群。zàn duì shān sōng rú jié shè,ǒu tóng mí lù zì chéng qún。
故山弟子空回首,葱岭唯应见宋云。gù shān dì zi kōng huí shǒu,cōng lǐng wéi yīng jiàn sòng yún。

题李处士幽居

温庭筠

水玉簪头白角巾,瑶琴寂历拂轻尘。shuǐ yù zān tóu bái jiǎo jīn,yáo qín jì lì fú qīng chén。
浓阴似帐红薇晚,细雨如烟碧草春。nóng yīn shì zhàng hóng wēi wǎn,xì yǔ rú yān bì cǎo chūn。
隔竹见笼疑有鹤,卷帘看画静无人。gé zhú jiàn lóng yí yǒu hè,juǎn lián kàn huà jìng wú rén。
南山自是忘年友,谷口徒称郑子真。nán shān zì shì wàng nián yǒu,gǔ kǒu tú chēng zhèng zi zhēn。

赠李将军

温庭筠

谁言荀羡爱功勋,年少登坛众所闻。shuí yán xún xiàn ài gōng xūn,nián shǎo dēng tán zhòng suǒ wén。
曾以能书称内史,又因明易号将军。céng yǐ néng shū chēng nèi shǐ,yòu yīn míng yì hào jiāng jūn。
金沟故事春长在,玉轴遗文火半焚。jīn gōu gù shì chūn zhǎng zài,yù zhóu yí wén huǒ bàn fén。
不学龙骧画山水,醉乡无迹似闲云。bù xué lóng xiāng huà shān shuǐ,zuì xiāng wú jì shì xián yún。

寒食日作

温庭筠

红深绿暗径相交,抱暖含芳披紫袍。hóng shēn lǜ àn jìng xiāng jiāo,bào nuǎn hán fāng pī zǐ páo。
彩索平时墙婉娩,轻毬落处晚寥梢。cǎi suǒ píng shí qiáng wǎn miǎn,qīng qiú luò chù wǎn liáo shāo。
窗中草色妒鸡卵,盘上芹泥憎燕巢。chuāng zhōng cǎo sè dù jī luǎn,pán shàng qín ní zēng yàn cháo。
自有玉楼春意在,不能骑马度烟郊。zì yǒu yù lóu chūn yì zài,bù néng qí mǎ dù yān jiāo。

李羽处士寄新酝走笔戏酬

温庭筠

高谈有伴还成薮,沉醉无期即是乡。gāo tán yǒu bàn hái chéng sǒu,chén zuì wú qī jí shì xiāng。
已恨流莺欺谢客,更将浮蚁与刘郎。yǐ hèn liú yīng qī xiè kè,gèng jiāng fú yǐ yǔ liú láng。
檐前柳色分张绿,窗外花枝借助香。yán qián liǔ sè fēn zhāng lǜ,chuāng wài huā zhī jiè zhù xiāng。
所恨玳筵红烛夜,草玄寥落近回塘。suǒ hèn dài yán hóng zhú yè,cǎo xuán liáo luò jìn huí táng。

郊居秋日有怀一二知己

温庭筠

稻田凫雁满晴沙,钓渚归来一径斜。dào tián fú yàn mǎn qíng shā,diào zhǔ guī lái yī jìng xié。
门带果林招邑吏,井分蔬圃属邻家。mén dài guǒ lín zhāo yì lì,jǐng fēn shū pǔ shǔ lín jiā。
皋原寂历垂禾穗,桑竹参差映豆花。gāo yuán jì lì chuí hé suì,sāng zhú cān chà yìng dòu huā。
自笑谩怀经济策,不将心事许烟霞。zì xiào mán huái jīng jì cè,bù jiāng xīn shì xǔ yān xiá。

题友人池亭

温庭筠

月榭风亭绕曲池,粉垣回互瓦参差。yuè xiè fēng tíng rào qū chí,fěn yuán huí hù wǎ cān chà。
侵帘片白摇翻影,落镜愁红写倒枝。qīn lián piàn bái yáo fān yǐng,luò jìng chóu hóng xiě dào zhī。
鸂鶒刷毛花荡漾,鹭鸶拳足雪离披。xī chì shuā máo huā dàng yàng,lù sī quán zú xuě lí pī。
山翁醉后如相忆,羽扇清樽我自知。shān wēng zuì hòu rú xiāng yì,yǔ shàn qīng zūn wǒ zì zhī。

南湖

温庭筠

湖上微风入槛凉,翻翻菱荇满回塘。hú shàng wēi fēng rù kǎn liáng,fān fān líng xìng mǎn huí táng。
野船著岸偎春草,水鸟带波飞夕阳。yě chuán zhù àn wēi chūn cǎo,shuǐ niǎo dài bō fēi xī yáng。
芦叶有声疑雾雨,浪花无际似潇湘。lú yè yǒu shēng yí wù yǔ,làng huā wú jì shì xiāo xiāng。
飘然篷艇东归客,尽日相看忆楚乡。piāo rán péng tǐng dōng guī kè,jǐn rì xiāng kàn yì chǔ xiāng。

赠袁司录

温庭筠

一朝辞满有心期,花发杨园雪压枝。yī cháo cí mǎn yǒu xīn qī,huā fā yáng yuán xuě yā zhī。
刘尹故人谙往事,谢郎诸弟得新知。liú yǐn gù rén ān wǎng shì,xiè láng zhū dì dé xīn zhī。
金钗醉就胡姬画,玉管闲留洛客吹。jīn chāi zuì jiù hú jī huà,yù guǎn xián liú luò kè chuī。
记得襄阳耆旧语,不堪风景岘山碑。jì dé xiāng yáng qí jiù yǔ,bù kān fēng jǐng xiàn shān bēi。

题西明寺僧院

温庭筠

曾识匡山远法师,低松片石对前墀。céng shí kuāng shān yuǎn fǎ shī,dī sōng piàn shí duì qián chí。
为寻名画来过院,因访闲人得看棋。wèi xún míng huà lái guò yuàn,yīn fǎng xián rén dé kàn qí。
新雁参差云碧处,寒鸦辽乱叶红时。xīn yàn cān chà yún bì chù,hán yā liáo luàn yè hóng shí。
自知终有张华识,不向沧洲理钓丝。zì zhī zhōng yǒu zhāng huá shí,bù xiàng cāng zhōu lǐ diào sī。

偶题

温庭筠

微风和暖日鲜明,草色迷人向渭城。wēi fēng hé nuǎn rì xiān míng,cǎo sè mí rén xiàng wèi chéng。
吴客卷帘闲不语,楚娥攀树独含情。wú kè juǎn lián xián bù yǔ,chǔ é pān shù dú hán qíng。
红垂果蒂樱桃重,黄染花丛蝶粉轻。hóng chuí guǒ dì yīng táo zhòng,huáng rǎn huā cóng dié fěn qīng。
自恨青楼无近信,不将心事许卿卿。zì hèn qīng lóu wú jìn xìn,bù jiāng xīn shì xǔ qīng qīng。

寄湘阴阎少府乞钓轮子

温庭筠

钓轮形与月轮同,独茧和烟影似空。diào lún xíng yǔ yuè lún tóng,dú jiǎn hé yān yǐng shì kōng。
若向三湘逢雁信,莫辞千里寄渔翁。ruò xiàng sān xiāng féng yàn xìn,mò cí qiān lǐ jì yú wēng。
篷声夜滴松江雨,菱叶秋传镜水风。péng shēng yè dī sōng jiāng yǔ,líng yè qiū chuán jìng shuǐ fēng。
终日垂钩还有意,尺书多在锦鳞中。zhōng rì chuí gōu hái yǒu yì,chǐ shū duō zài jǐn lín zhōng。

哭王元裕

温庭筠

闻说萧郎逐逝川,伯牙因此绝清弦。wén shuō xiāo láng zhú shì chuān,bó yá yīn cǐ jué qīng xián。
柳边犹忆青骢影,坟上俄生碧草烟。liǔ biān yóu yì qīng cōng yǐng,fén shàng é shēng bì cǎo yān。
箧里诗书疑谢后,梦中风貌似潘前。qiè lǐ shī shū yí xiè hòu,mèng zhōng fēng mào shì pān qián。
他时若到相寻处,碧树红楼自宛然。tā shí ruò dào xiāng xún chù,bì shù hóng lóu zì wǎn rán。

法云寺

温庭筠

晋朝名辈此离群,想对浓阴去住分。jìn cháo míng bèi cǐ lí qún,xiǎng duì nóng yīn qù zhù fēn。
题处尚寻王内史,画时应是顾将军。tí chù shàng xún wáng nèi shǐ,huà shí yīng shì gù jiāng jūn。
长廊夜静声疑雨,古殿秋深影胜云。zhǎng láng yè jìng shēng yí yǔ,gǔ diàn qiū shēn yǐng shèng yún。
一下南台到人世,晓泉清籁更难闻。yī xià nán tái dào rén shì,xiǎo quán qīng lài gèng nán wén。

送陈嘏之侯

温庭筠

纵得步兵无绿蚁,不缘句漏有丹砂。zòng dé bù bīng wú lǜ yǐ,bù yuán jù lòu yǒu dān shā。
殷勤为报同袍友,我亦无心似海槎。yīn qín wèi bào tóng páo yǒu,wǒ yì wú xīn shì hǎi chá。
春服照尘连草色,夜船闻雨滴芦花。chūn fú zhào chén lián cǎo sè,yè chuán wén yǔ dī lú huā。
梅仙自是青云客,莫羡相如却到家。méi xiān zì shì qīng yún kè,mò xiàn xiāng rú què dào jiā。