古诗词

南歌子

温庭筠

扑蕊添黄子,呵花满翠鬟。pū ruǐ tiān huáng zi,hē huā mǎn cuì huán。
鸳枕映屏山。yuān zhěn yìng píng shān。
月明三五夜,对芳颜。yuè míng sān wǔ yè,duì fāng yán。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

送洛南李主簿

温庭筠

想君秦塞外,因见楚山青。xiǎng jūn qín sāi wài,yīn jiàn chǔ shān qīng。
槲叶晓迷路,枳花春满庭。hú yè xiǎo mí lù,zhǐ huā chūn mǎn tíng。
禄优仍侍膳,官散得专经。lù yōu réng shì shàn,guān sàn dé zhuān jīng。
子敬怀愚谷,归心在翠屏。zi jìng huái yú gǔ,guī xīn zài cuì píng。

巫山神女庙

温庭筠

黯黯闭宫殿,霏霏荫薜萝。àn àn bì gōng diàn,fēi fēi yīn bì luó。
晓峰眉上色,春水脸前波。xiǎo fēng méi shàng sè,chūn shuǐ liǎn qián bō。
古树芳菲尽,扁舟离恨多。gǔ shù fāng fēi jǐn,biǎn zhōu lí hèn duō。
一丛斑竹夜,环佩响如何。yī cóng bān zhú yè,huán pèi xiǎng rú hé。

题陈处士幽居

温庭筠

松轩尘外客,高枕自萧疏。sōng xuān chén wài kè,gāo zhěn zì xiāo shū。
雨后苔侵井,霜来叶满渠。yǔ hòu tái qīn jǐng,shuāng lái yè mǎn qú。
闲看镜湖画,秋得越僧书。xián kàn jìng hú huà,qiū dé yuè sēng shū。
若待前溪月,谁人伴钓鱼。ruò dài qián xī yuè,shuí rén bàn diào yú。

温庭筠

杨柳萦桥绿,玫瑰拂地红。yáng liǔ yíng qiáo lǜ,méi guī fú dì hóng。
绣衫金騕袅,花髻玉珑璁。xiù shān jīn yǎo niǎo,huā jì yù lóng cōng。
宿雨香潜润,春流水暗通。sù yǔ xiāng qián rùn,chūn liú shuǐ àn tōng。
画楼初梦断,晓日照湘风。huà lóu chū mèng duàn,xiǎo rì zhào xiāng fēng。

题卢处士山居

温庭筠

西溪问樵客,遥识楚人家。xī xī wèn qiáo kè,yáo shí chǔ rén jiā。
古树老连石,急泉清露沙。gǔ shù lǎo lián shí,jí quán qīng lù shā。
千峰随雨暗,一径入云斜。qiān fēng suí yǔ àn,yī jìng rù yún xié。
日暮飞鸦集,满山荞麦花。rì mù fēi yā jí,mǎn shān qiáo mài huā。

初秋寄友人

温庭筠

闲梦正悠悠,凉风生竹楼。xián mèng zhèng yōu yōu,liáng fēng shēng zhú lóu。
夜琴知欲雨,晓簟觉新秋。yè qín zhī yù yǔ,xiǎo diàn jué xīn qiū。
独鸟楚山远,一蝉关树愁。dú niǎo chǔ shān yuǎn,yī chán guān shù chóu。
凭将离别恨,江外问同游。píng jiāng lí bié hèn,jiāng wài wèn tóng yóu。

寄山中友人

温庭筠

惟昔有归趣,今兹固愿言。wéi xī yǒu guī qù,jīn zī gù yuàn yán。
啸歌成往事,风雨坐凉轩。xiào gē chéng wǎng shì,fēng yǔ zuò liáng xuān。
时物信佳节,岁华非故园。shí wù xìn jiā jié,suì huá fēi gù yuán。
固知春草色,何意为王孙。gù zhī chūn cǎo sè,hé yì wèi wáng sūn。

偶题

温庭筠

孔雀眠高阁,樱桃拂短檐。kǒng què mián gāo gé,yīng táo fú duǎn yán。
画明金冉冉,筝语玉纤纤。huà míng jīn rǎn rǎn,zhēng yǔ yù xiān xiān。
细雨无妨烛,轻寒不隔帘。xì yǔ wú fáng zhú,qīng hán bù gé lián。
欲将红锦段,因梦寄江淹。yù jiāng hóng jǐn duàn,yīn mèng jì jiāng yān。

赠考功卢郎中

温庭筠

白首方辞满,荆扉对渚田。bái shǒu fāng cí mǎn,jīng fēi duì zhǔ tián。
雪中无陋巷,醉后似当年。xuě zhōng wú lòu xiàng,zuì hòu shì dāng nián。
一笈负山药,两瓶携涧泉。yī jí fù shān yào,liǎng píng xié jiàn quán。
夜来风浪起,何处认渔船。yè lái fēng làng qǐ,hé chù rèn yú chuán。

题萧山庙

温庭筠

故道木阴浓,荒祠山影东。gù dào mù yīn nóng,huāng cí shān yǐng dōng。
杉松一庭雨,幡盖满堂风。shān sōng yī tíng yǔ,fān gài mǎn táng fēng。
客奠晓莎湿,马嘶秋庙空。kè diàn xiǎo shā shī,mǎ sī qiū miào kōng。
夜深池上歇,龙入古潭中。yè shēn chí shàng xiē,lóng rù gǔ tán zhōng。

春日寄岳州从事李员外二首

温庭筠

苒弱楼前柳,轻空花外窗。rǎn ruò lóu qián liǔ,qīng kōng huā wài chuāng。
蝶高飞有伴,莺早语无双。dié gāo fēi yǒu bàn,yīng zǎo yǔ wú shuāng。
剪胜裁春字,开屏见晓江。jiǎn shèng cái chūn zì,kāi píng jiàn xiǎo jiāng。
从来共情战,今日欲归降。cóng lái gòng qíng zhàn,jīn rì yù guī jiàng。

春日寄岳州从事李员外二首

温庭筠

从小识宾卿,恩深若弟兄。cóng xiǎo shí bīn qīng,ēn shēn ruò dì xiōng。
相逢在何日,此别不胜情。xiāng féng zài hé rì,cǐ bié bù shèng qíng。
红粉座中客,彩斿江上城。hóng fěn zuò zhōng kè,cǎi yóu jiāng shàng chéng。
尚平婚嫁累,无路逐双旌。shàng píng hūn jià lèi,wú lù zhú shuāng jīng。

和段少常柯古

温庭筠

称觞惭座客,怀刺即门人。chēng shāng cán zuò kè,huái cì jí mén rén。
素向宁知贵,清淡不厌贫。sù xiàng níng zhī guì,qīng dàn bù yàn pín。
野梅江上晚,堤柳雨中春。yě méi jiāng shàng wǎn,dī liǔ yǔ zhōng chūn。
未报淮南诏,何劳问白蘋。wèi bào huái nán zhào,hé láo wèn bái píng。

海榴

温庭筠

海榴开似火,先解报春风。hǎi liú kāi shì huǒ,xiān jiě bào chūn fēng。
叶乱裁笺绿,花宜插鬓红。yè luàn cái jiān lǜ,huā yí chā bìn hóng。
蜡珠攒作蒂,缃彩剪成丛。là zhū zǎn zuò dì,xiāng cǎi jiǎn chéng cóng。
郑驿多归思,相期一笑同。zhèng yì duō guī sī,xiāng qī yī xiào tóng。

李先生别墅望僧舍宝刹因作双韵声

温庭筠

栖息消心象,檐楹溢艳阳。qī xī xiāo xīn xiàng,yán yíng yì yàn yáng。
帘栊兰露落,邻里柳林凉。lián lóng lán lù luò,lín lǐ liǔ lín liáng。
高阁过空谷,孤竿隔古冈。gāo gé guò kōng gǔ,gū gān gé gǔ gāng。
潭庐同淡荡,仿佛复芬芳。tán lú tóng dàn dàng,fǎng fú fù fēn fāng。