古诗词

南歌子

温庭筠

懒拂鸳鸯枕,休缝翡翠裙。lǎn fú yuān yāng zhěn,xiū fèng fěi cuì qún。
罗帐罢炉熏。luó zhàng bà lú xūn。
近来心更切,为思君。jìn lái xīn gèng qiè,wèi sī jūn。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

温庭筠

人间鹓鹭杳难从,独恨金扉直九重。rén jiān yuān lù yǎo nán cóng,dú hèn jīn fēi zhí jiǔ zhòng。
万象晚归仁寿镜,百花春隔景阳钟。wàn xiàng wǎn guī rén shòu jìng,bǎi huā chūn gé jǐng yáng zhōng。
紫微芒动词初出,红烛香残诰未封。zǐ wēi máng dòng cí chū chū,hóng zhú xiāng cán gào wèi fēng。
每过朱门爱庭树,一枝何日许相容。měi guò zhū mén ài tíng shù,yī zhī hé rì xǔ xiāng róng。

春日偶作

温庭筠

西园一曲艳阳歌,扰扰车尘负薜萝。xī yuán yī qū yàn yáng gē,rǎo rǎo chē chén fù bì luó。
自欲放怀犹未得,不知经世竟如何。zì yù fàng huái yóu wèi dé,bù zhī jīng shì jìng rú hé。
夜闻猛雨判花尽,寒恋重衾觉梦多。yè wén měng yǔ pàn huā jǐn,hán liàn zhòng qīn jué mèng duō。
钓渚别来应更好,春风还为起微波。diào zhǔ bié lái yīng gèng hǎo,chūn fēng hái wèi qǐ wēi bō。

春暮宴罢寄宋寿先辈

温庭筠

斜掩朱门花外钟,晓莺时节好相逢。xié yǎn zhū mén huā wài zhōng,xiǎo yīng shí jié hǎo xiāng féng。
窗间桃蕊宿妆在,雨后牡丹春睡浓。chuāng jiān táo ruǐ sù zhuāng zài,yǔ hòu mǔ dān chūn shuì nóng。
苏小风姿迷下蔡,马卿才调似临邛。sū xiǎo fēng zī mí xià cài,mǎ qīng cái diào shì lín qióng。
谁怜芳草生三径,参佐桥西陆士龙。shuí lián fāng cǎo shēng sān jìng,cān zuǒ qiáo xī lù shì lóng。

马嵬驿

温庭筠

穆满曾为物外游,六龙经此暂淹留。mù mǎn céng wèi wù wài yóu,liù lóng jīng cǐ zàn yān liú。
返魂无验青烟灭,埋血空生碧草愁。fǎn hún wú yàn qīng yān miè,mái xuè kōng shēng bì cǎo chóu。
香辇却归长乐殿,晓钟还下景阳楼。xiāng niǎn què guī zhǎng lè diàn,xiǎo zhōng hái xià jǐng yáng lóu。
甘泉不复重相见,谁道文成是故侯。gān quán bù fù zhòng xiāng jiàn,shuí dào wén chéng shì gù hóu。

和道溪君别业

温庭筠

积润初销碧草新,凤阳晴日带雕轮。jī rùn chū xiāo bì cǎo xīn,fèng yáng qíng rì dài diāo lún。
风飘弱柳平桥晚,雪点寒梅小苑春。fēng piāo ruò liǔ píng qiáo wǎn,xuě diǎn hán méi xiǎo yuàn chūn。
屏上楼台陈后主,镜中金翠李夫人。píng shàng lóu tái chén hòu zhǔ,jìng zhōng jīn cuì lǐ fū rén。
花房透露红珠落,蛱蝶双飞护粉尘。huā fáng tòu lù hóng zhū luò,jiá dié shuāng fēi hù fěn chén。

奉天西佛寺

温庭筠

忆昔狂童犯顺年,玉虬闲暇出甘泉。yì xī kuáng tóng fàn shùn nián,yù qiú xián xiá chū gān quán。
宗臣欲舞千钧剑,追骑犹观七宝鞭。zōng chén yù wǔ qiān jūn jiàn,zhuī qí yóu guān qī bǎo biān。
星背紫垣终扫地,日归黄道却当天。xīng bèi zǐ yuán zhōng sǎo dì,rì guī huáng dào què dāng tiān。
至今南顿诸耆旧,犹指榛芜作弄田。zhì jīn nán dùn zhū qí jiù,yóu zhǐ zhēn wú zuò nòng tián。

题望苑驿

温庭筠

弱柳千条杏一枝,半含春雨半垂丝。ruò liǔ qiān tiáo xìng yī zhī,bàn hán chūn yǔ bàn chuí sī。
景阳寒井人难到,长乐晨钟鸟自知。jǐng yáng hán jǐng rén nán dào,zhǎng lè chén zhōng niǎo zì zhī。
花影至今通博望,树名从此号相思。huā yǐng zhì jīn tōng bó wàng,shù míng cóng cǐ hào xiāng sī。
分明十二楼前月,不向西陵照盛姬。fēn míng shí èr lóu qián yuè,bù xiàng xī líng zhào shèng jī。

寄分司元庶子兼呈元处士

温庭筠

闭门高卧莫长嗟,水木凝晖属谢家。bì mén gāo wò mò zhǎng jiē,shuǐ mù níng huī shǔ xiè jiā。
缑岭参差残晓雪,洛波清浅露晴沙。gōu lǐng cān chà cán xiǎo xuě,luò bō qīng qiǎn lù qíng shā。
刘公春尽芜菁色,华廙愁深苜蓿花。liú gōng chūn jǐn wú jīng sè,huá yì chóu shēn mù xu huā。
月榭知君还怅望,碧霄烟阔雁行斜。yuè xiè zhī jūn hái chàng wàng,bì xiāo yān kuò yàn xíng xié。

题柳

温庭筠

杨柳千条拂面丝,绿烟金穗不胜吹。yáng liǔ qiān tiáo fú miàn sī,lǜ yān jīn suì bù shèng chuī。
香随静婉歌尘起,影伴娇娆舞袖垂。xiāng suí jìng wǎn gē chén qǐ,yǐng bàn jiāo ráo wǔ xiù chuí。
羌管一声何处曲,流莺百啭最高枝。qiāng guǎn yī shēng hé chù qū,liú yīng bǎi zhuàn zuì gāo zhī。
千门九陌花如雪,飞过宫墙两自知。qiān mén jiǔ mò huā rú xuě,fēi guò gōng qiáng liǎng zì zhī。

和友人悼亡

温庭筠

玉貌潘郎泪满衣,画罗轻鬓雨霏微。yù mào pān láng lèi mǎn yī,huà luó qīng bìn yǔ fēi wēi。
红兰委露愁难尽,白马朝天望不归。hóng lán wěi lù chóu nán jǐn,bái mǎ cháo tiān wàng bù guī。
宝镜尘昏鸾影在,钿筝弦断雁行稀。bǎo jìng chén hūn luán yǐng zài,diàn zhēng xián duàn yàn xíng xī。
春来多少伤心事,碧草侵阶粉蝶飞。chūn lái duō shǎo shāng xīn shì,bì cǎo qīn jiē fěn dié fēi。

李羽处士故里

温庭筠

柳不成丝草带烟,海槎东去鹤归天。liǔ bù chéng sī cǎo dài yān,hǎi chá dōng qù hè guī tiān。
愁肠断处春何限,病眼开时月正圆。chóu cháng duàn chù chūn hé xiàn,bìng yǎn kāi shí yuè zhèng yuán。
花若有情还怅望,水应无事莫潺湲。huā ruò yǒu qíng hái chàng wàng,shuǐ yīng wú shì mò chán yuán。
终知此恨销难尽,辜负南华第一篇。zhōng zhī cǐ hèn xiāo nán jǐn,gū fù nán huá dì yī piān。

却经

温庭筠

曾道逍遥第一篇,尔来无处不恬然。céng dào xiāo yáo dì yī piān,ěr lái wú chù bù tián rán。
便同南郭能忘象,兼笑东林学坐禅。biàn tóng nán guō néng wàng xiàng,jiān xiào dōng lín xué zuò chán。
人事转新花烂熳,客程依旧水潺湲。rén shì zhuǎn xīn huā làn màn,kè chéng yī jiù shuǐ chán yuán。
若教犹作当时意,应有垂丝在鬓边。ruò jiào yóu zuò dāng shí yì,yīng yǒu chuí sī zài bìn biān。

池塘七夕

温庭筠

月出西南露气秋,绮罗河汉在斜沟。yuè chū xī nán lù qì qiū,qǐ luó hé hàn zài xié gōu。
杨家绣作鸳鸯幔,张氏金为翡翠钩。yáng jiā xiù zuò yuān yāng màn,zhāng shì jīn wèi fěi cuì gōu。
香烛有花妨宿燕,画屏无睡待牵牛。xiāng zhú yǒu huā fáng sù yàn,huà píng wú shuì dài qiān niú。
万家砧杵三篙水,一夕横塘似旧游。wàn jiā zhēn chǔ sān gāo shuǐ,yī xī héng táng shì jiù yóu。

偶游

温庭筠

曲巷斜临一水间,小门终日不开关。qū xiàng xié lín yī shuǐ jiān,xiǎo mén zhōng rì bù kāi guān。
红珠斗帐樱桃熟,金尾屏风孔雀闲。hóng zhū dòu zhàng yīng táo shú,jīn wěi píng fēng kǒng què xián。
云髻几迷芳草蝶,额黄无限夕阳山。yún jì jǐ mí fāng cǎo dié,é huáng wú xiàn xī yáng shān。
与君便是鸳鸯侣,休向人间觅往还。yǔ jūn biàn shì yuān yāng lǚ,xiū xiàng rén jiān mì wǎng hái。

寄河南

温庭筠

十载归来鬓未凋,玳簪珠履见常僚。shí zài guī lái bìn wèi diāo,dài zān zhū lǚ jiàn cháng liáo。
岂关名利分荣路,自有才华作庆霄。qǐ guān míng lì fēn róng lù,zì yǒu cái huá zuò qìng xiāo。
鸟影参差经上苑,骑声断续过中桥。niǎo yǐng cān chà jīng shàng yuàn,qí shēng duàn xù guò zhōng qiáo。
夕阳亭畔山如画,应念田歌正寂寥。xī yáng tíng pàn shān rú huà,yīng niàn tián gē zhèng jì liáo。