古诗词

荷叶杯

温庭筠

镜水夜来秋月,如雪,采莲时。jìng shuǐ yè lái qiū yuè,rú xuě,cǎi lián shí。
小娘红粉对寒浪,惆怅,正思惟。xiǎo niáng hóng fěn duì hán làng,chóu chàng,zhèng sī wéi。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

月中宿云居寺上方

温庭筠

虚閤披衣坐,寒阶踏叶行。xū gé pī yī zuò,hán jiē tà yè xíng。
众星中夜少,圆月上方明。zhòng xīng zhōng yè shǎo,yuán yuè shàng fāng míng。
霭尽无林色,喧馀有涧声。ǎi jǐn wú lín sè,xuān yú yǒu jiàn shēng。
只应愁恨事,还逐晓光生。zhǐ yīng chóu hèn shì,hái zhú xiǎo guāng shēng。

登卢氏台

温庭筠

胜地当通邑,前山有故居。shèng dì dāng tōng yì,qián shān yǒu gù jū。
台高秋尽出,林断野无馀。tái gāo qiū jǐn chū,lín duàn yě wú yú。
白露鸣蛩急,晴天度雁疏。bái lù míng qióng jí,qíng tiān dù yàn shū。
由来放怀地,非独在吾庐。yóu lái fàng huái dì,fēi dú zài wú lú。

牡丹二首其一

温庭筠

轻阴隔翠帏,宿雨泣晴晖。qīng yīn gé cuì wéi,sù yǔ qì qíng huī。
醉后佳期在,歌馀旧意非。zuì hòu jiā qī zài,gē yú jiù yì fēi。
蝶繁经粉住,蜂重抱香归。dié fán jīng fěn zhù,fēng zhòng bào xiāng guī。
莫惜薰炉夜,因风到舞衣。mò xī xūn lú yè,yīn fēng dào wǔ yī。

题磁岭海棠花

温庭筠

幽态竟谁赏,岁华空与期。yōu tài jìng shuí shǎng,suì huá kōng yǔ qī。
岛回香尽处,泉照艳浓时。dǎo huí xiāng jǐn chù,quán zhào yàn nóng shí。
蜀彩淡摇曳,吴妆低怨思。shǔ cǎi dàn yáo yè,wú zhuāng dī yuàn sī。
王孙又谁恨,惆怅下山迟。wáng sūn yòu shuí hèn,chóu chàng xià shān chí。

苦楝花

温庭筠

院里莺歌歇,墙头蝶舞孤。yuàn lǐ yīng gē xiē,qiáng tóu dié wǔ gū。
天香薰羽葆,宫紫晕流苏。tiān xiāng xūn yǔ bǎo,gōng zǐ yūn liú sū。
晻暧迷青琐,氤氲向画图。àn ài mí qīng suǒ,yīn yūn xiàng huà tú。
只应春惜别,留与博山炉。zhǐ yīng chūn xī bié,liú yǔ bó shān lú。

元日

温庭筠

神耀破氛昏,新阳入晏温。shén yào pò fēn hūn,xīn yáng rù yàn wēn。
绪风调玉吹,端日应铜浑。xù fēng diào yù chuī,duān rì yīng tóng hún。
威凤跄瑶簴,升龙护璧门。wēi fèng qiāng yáo jù,shēng lóng hù bì mén。
雨旸春令煦,裘冕晬容尊。yǔ yáng chūn lìng xù,qiú miǎn zuì róng zūn。

二月十五日樱桃盛开自所居蹑履吟玩竞名王泽章洋才

温庭筠

晓觉笼烟重,春深染雪轻。xiǎo jué lóng yān zhòng,chūn shēn rǎn xuě qīng。
静应留得蝶,繁欲不胜莺。jìng yīng liú dé dié,fán yù bù shèng yīng。
影乱晨飙急,香多夜雨晴。yǐng luàn chén biāo jí,xiāng duō yè yǔ qíng。
似将千万恨,西北为卿卿。shì jiāng qiān wàn hèn,xī běi wèi qīng qīng。

清明日

温庭筠

清娥画扇中,春树郁金红。qīng é huà shàn zhōng,chūn shù yù jīn hóng。
出犯繁花露,归穿弱柳风。chū fàn fán huā lù,guī chuān ruò liǔ fēng。
马骄偏避幰,鸡骇乍开笼。mǎ jiāo piān bì xiǎn,jī hài zhà kāi lóng。
柘弹何人发,黄鹂隔故宫。zhè dàn hé rén fā,huáng lí gé gù gōng。

禁火日

温庭筠

骀荡清明日,储胥小苑东。dài dàng qīng míng rì,chǔ xū xiǎo yuàn dōng。
舞衫萱草绿,春鬓杏花红。wǔ shān xuān cǎo lǜ,chūn bìn xìng huā hóng。
马辔轻衔雪,车衣弱向风。mǎ pèi qīng xián xuě,chē yī ruò xiàng fēng。
□愁闻百舌,残睡正朦胧。chóu wén bǎi shé,cán shuì zhèng méng lóng。

敕勒歌塞北

温庭筠

敕勒金{巾貴}壁,阴山无岁华。chì lēi jīn jīn guì bì,yīn shān wú suì huá。
帐外风飘雪,营前月照沙。zhàng wài fēng piāo xuě,yíng qián yuè zhào shā。
羌儿吹玉管,胡姬踏锦花。qiāng ér chuī yù guǎn,hú jī tà jǐn huā。
却笑江南客,梅落不归家。què xiào jiāng nán kè,méi luò bù guī jiā。

经西坞偶题

温庭筠

摇摇弱柳黄鹂啼,芳草无情人自迷。yáo yáo ruò liǔ huáng lí tí,fāng cǎo wú qíng rén zì mí。
日影明灭金色鲤,杏花唼喋青头鸡。rì yǐng míng miè jīn sè lǐ,xìng huā shà dié qīng tóu jī。
微红柰蒂惹蜂粉,洁白芹芽穿燕泥。wēi hóng nài dì rě fēng fěn,jié bái qín yá chuān yàn ní。
借问含颦向何事,昔年曾到武陵溪。jiè wèn hán pín xiàng hé shì,xī nián céng dào wǔ líng xī。

开圣寺

温庭筠

路分溪石夹烟丛,十里萧萧古树风。lù fēn xī shí jiā yān cóng,shí lǐ xiāo xiāo gǔ shù fēng。
出寺马嘶秋色里,向陵鸦乱夕阳中。chū sì mǎ sī qiū sè lǐ,xiàng líng yā luàn xī yáng zhōng。
竹间泉落山厨静,塔下僧归影殿空。zhú jiān quán luò shān chú jìng,tǎ xià sēng guī yǐng diàn kōng。
犹有南朝旧碑在,耻将兴废问休公。yóu yǒu nán cháo jiù bēi zài,chǐ jiāng xīng fèi wèn xiū gōng。

赠蜀府将

温庭筠

十年分散剑关秋,万事皆随锦水流。shí nián fēn sàn jiàn guān qiū,wàn shì jiē suí jǐn shuǐ liú。
志气已曾明汉节,功名犹自滞吴钩。zhì qì yǐ céng míng hàn jié,gōng míng yóu zì zhì wú gōu。
雕边认箭寒云重,马上听笳塞草愁。diāo biān rèn jiàn hán yún zhòng,mǎ shàng tīng jiā sāi cǎo chóu。
今日逢君倍惆怅,灌婴韩信尽封侯。jīn rì féng jūn bèi chóu chàng,guàn yīng hán xìn jǐn fēng hóu。

西江贻钓叟骞生

温庭筠

晴江如镜月如钩,泛滟苍茫送客愁。qíng jiāng rú jìng yuè rú gōu,fàn yàn cāng máng sòng kè chóu。
夜泪潜生竹枝曲,春潮遥上木兰舟。yè lèi qián shēng zhú zhī qū,chūn cháo yáo shàng mù lán zhōu。
事随云去身难到,梦逐烟销水自流。shì suí yún qù shēn nán dào,mèng zhú yān xiāo shuǐ zì liú。
昨日欢娱竟何在,一枝梅谢楚江头。zuó rì huān yú jìng hé zài,yī zhī méi xiè chǔ jiāng tóu。

寄清源

温庭筠

石路无尘竹径开,昔年曾伴戴颙来。shí lù wú chén zhú jìng kāi,xī nián céng bàn dài yóng lái。
窗间半偈闻钟后,松下残棋送客回。chuāng jiān bàn jì wén zhōng hòu,sōng xià cán qí sòng kè huí。
帘向玉峰藏夜雪,砌因蓝水长秋苔。lián xiàng yù fēng cáng yè xuě,qì yīn lán shuǐ zhǎng qiū tái。
白莲社裹如相问,为说游人是姓雷。bái lián shè guǒ rú xiāng wèn,wèi shuō yóu rén shì xìng léi。