古诗词

更漏子

温庭筠

金雀钗,红粉面,花里暂时相见。jīn què chāi,hóng fěn miàn,huā lǐ zàn shí xiāng jiàn。
知我意,感君怜,此情须问天。zhī wǒ yì,gǎn jūn lián,cǐ qíng xū wèn tiān。
香作穗,蜡成泪,还似两人心意。xiāng zuò suì,là chéng lèi,hái shì liǎng rén xīn yì。
山枕腻,锦衾寒,觉来更漏残。shān zhěn nì,jǐn qīn hán,jué lái gèng lòu cán。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

咏晓

温庭筠

虫歇纱窗静,鸦散碧梧寒。chóng xiē shā chuāng jìng,yā sàn bì wú hán。
稍惊朝佩动,犹传清漏残。shāo jīng cháo pèi dòng,yóu chuán qīng lòu cán。
乱珠凝烛泪,微红上露盘。luàn zhū níng zhú lèi,wēi hóng shàng lù pán。
褰衣复理鬓,馀润拂芝兰。qiān yī fù lǐ bìn,yú rùn fú zhī lán。

芙蓉

温庭筠

刺茎澹荡碧,花片参差红。cì jīng dàn dàng bì,huā piàn cān chà hóng。
吴歌秋水冷,湘庙夜云空。wú gē qiū shuǐ lěng,xiāng miào yè yún kōng。
浓艳香露里,美人青镜中。nóng yàn xiāng lù lǐ,měi rén qīng jìng zhōng。
南楼未归客,一夕练塘东。nán lóu wèi guī kè,yī xī liàn táng dōng。

齐宫

温庭筠

白马杂金饰,言从雕辇回。bái mǎ zá jīn shì,yán cóng diāo niǎn huí。
粉香随笑度,鬓态伴愁来。fěn xiāng suí xiào dù,bìn tài bàn chóu lái。
远水斜如剪,青莎绿似裁。yuǎn shuǐ xié rú jiǎn,qīng shā lǜ shì cái。
所恨章华日,冉冉下层台。suǒ hèn zhāng huá rì,rǎn rǎn xià céng tái。

春日

温庭筠

柳岸杏花稀,梅梁乳燕飞。liǔ àn xìng huā xī,méi liáng rǔ yàn fēi。
美人鸾镜笑,嘶马雁门归。měi rén luán jìng xiào,sī mǎ yàn mén guī。
楚宫云影薄,台城心赏违。chǔ gōng yún yǐng báo,tái chéng xīn shǎng wéi。
从来千里恨,边色满戎衣。cóng lái qiān lǐ hèn,biān sè mǎn róng yī。

咏春幡

温庭筠

闲庭见早梅,花影为谁栽。xián tíng jiàn zǎo méi,huā yǐng wèi shuí zāi。
碧烟随刃落,蝉鬓觉春来。bì yān suí rèn luò,chán bìn jué chūn lái。
代郡嘶金勒,梵声悲镜台。dài jùn sī jīn lēi,fàn shēng bēi jìng tái。
玉钗风不定,香步独徘徊。yù chāi fēng bù dìng,xiāng bù dú pái huái。

陈宫词

温庭筠

鸡鸣人草草,香辇出宫花。jī míng rén cǎo cǎo,xiāng niǎn chū gōng huā。
妓语细腰转,马嘶金面斜。jì yǔ xì yāo zhuǎn,mǎ sī jīn miàn xié。
早莺随彩仗,惊雉避凝笳。zǎo yīng suí cǎi zhàng,jīng zhì bì níng jiā。
淅沥湘风外,红轮映曙霞。xī lì xiāng fēng wài,hóng lún yìng shǔ xiá。

春日野行

温庭筠

骑马踏烟莎,青春奈怨何。qí mǎ tà yān shā,qīng chūn nài yuàn hé。
蝶翎朝粉尽,鸦背夕阳多。dié líng cháo fěn jǐn,yā bèi xī yáng duō。
柳艳欺芳带,山愁萦翠蛾。liǔ yàn qī fāng dài,shān chóu yíng cuì é。
别情无处说,方寸是星河。bié qíng wú chù shuō,fāng cùn shì xīng hé。

咏颦

温庭筠

毛羽敛愁翠,黛娇攒艳春。máo yǔ liǎn chóu cuì,dài jiāo zǎn yàn chūn。
恨容偏落泪,低态定思人。hèn róng piān luò lèi,dī tài dìng sī rén。
枕上梦随月,扇边歌绕尘。zhěn shàng mèng suí yuè,shàn biān gē rào chén。
玉钩鸾不住,波浅石磷磷。yù gōu luán bù zhù,bō qiǎn shí lín lín。

中书令裴公挽歌词二首

温庭筠

王俭风华首,萧何社稷臣。wáng jiǎn fēng huá shǒu,xiāo hé shè jì chén。
丹阳布衣客,莲渚白头人。dān yáng bù yī kè,lián zhǔ bái tóu rén。
铭勒燕山暮,碑沈汉水春。míng lēi yàn shān mù,bēi shěn hàn shuǐ chūn。
从今虚醉饱,无复污车茵。cóng jīn xū zuì bǎo,wú fù wū chē yīn。

中书令裴公挽歌词二首

温庭筠

箭下妖星落,风前杀气回。jiàn xià yāo xīng luò,fēng qián shā qì huí。
国香荀令去,楼月庾公来。guó xiāng xún lìng qù,lóu yuè yǔ gōng lái。
玉玺终无虑,金縢意不开。yù xǐ zhōng wú lǜ,jīn téng yì bù kāi。
空嗟荐贤路,芳草满燕台。kōng jiē jiàn xián lù,fāng cǎo mǎn yàn tái。

唐庄恪太子挽歌词二首

温庭筠

叠鼓辞宫殿,悲笳降杳冥。dié gǔ cí gōng diàn,bēi jiā jiàng yǎo míng。
影离云外日,光灭火前星。yǐng lí yún wài rì,guāng miè huǒ qián xīng。
邺客瞻秦苑,商公下汉庭。yè kè zhān qín yuàn,shāng gōng xià hàn tíng。
依依陵树色,空绕古原青。yī yī líng shù sè,kōng rào gǔ yuán qīng。

唐庄恪太子挽歌词二首

温庭筠

东府虚容卫,西园寄梦思。dōng fǔ xū róng wèi,xī yuán jì mèng sī。
凤悬吹曲夜,鸡断问安时。fèng xuán chuī qū yè,jī duàn wèn ān shí。
尘陌都人恨,霜郊赗马悲。chén mò dōu rén hèn,shuāng jiāo fèng mǎ bēi。
唯馀埋璧地,烟草近丹墀。wéi yú mái bì dì,yān cǎo jìn dān chí。

太子西

温庭筠

梨花雪压枝,莺啭柳如丝。lí huā xuě yā zhī,yīng zhuàn liǔ rú sī。
懒逐妆成晓,春融梦觉迟。lǎn zhú zhuāng chéng xiǎo,chūn róng mèng jué chí。
鬓轻全作影,颦浅未成眉。bìn qīng quán zuò yǐng,pín qiǎn wèi chéng méi。
莫信张公子,窗间断暗期。mò xìn zhāng gōng zi,chuāng jiān duàn àn qī。

太子西

温庭筠

花红兰紫茎,愁草雨新晴。huā hóng lán zǐ jīng,chóu cǎo yǔ xīn qíng。
柳占三春色,莺偷百鸟声。liǔ zhàn sān chūn sè,yīng tōu bǎi niǎo shēng。
日长嫌辇重,风暖觉衣轻。rì zhǎng xián niǎn zhòng,fēng nuǎn jué yī qīng。
薄暮香尘起,长杨落照明。báo mù xiāng chén qǐ,zhǎng yáng luò zhào míng。

过西堡塞北

温庭筠

浅草乾河阔,丛棘废城高。qiǎn cǎo qián hé kuò,cóng jí fèi chéng gāo。
白马犀匕首,黑裘金佩刀。bái mǎ xī bǐ shǒu,hēi qiú jīn pèi dāo。
霜清彻兔目,风急吹雕毛。shuāng qīng chè tù mù,fēng jí chuī diāo máo。
一经何用厄,日暮涕沾袍。yī jīng hé yòng è,rì mù tì zhān páo。