古诗词

河渎神

温庭筠

河上望丛祠,庙前春雨来时。hé shàng wàng cóng cí,miào qián chūn yǔ lái shí。
楚山无限鸟飞迟,兰棹空伤别离。chǔ shān wú xiàn niǎo fēi chí,lán zhào kōng shāng bié lí。
何处杜鹃啼不歇,艳红开尽如血。hé chù dù juān tí bù xiē,yàn hóng kāi jǐn rú xuè。
蝉鬓美人愁绝,百花芳草佳节。chán bìn měi rén chóu jué,bǎi huā fāng cǎo jiā jié。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

敷水小桃盛开因作

温庭筠

敷水小桥东,娟娟照露丛。fū shuǐ xiǎo qiáo dōng,juān juān zhào lù cóng。
所嗟非胜地,堪恨是春风。suǒ jiē fēi shèng dì,kān hèn shì chūn fēng。
二月艳阳节,一枝惆怅红。èr yuè yàn yáng jié,yī zhī chóu chàng hóng。
定知留不住,吹落路尘中。dìng zhī liú bù zhù,chuī luò lù chén zhōng。

送淮阴孙令之官

温庭筠

隋堤杨柳烟,孤棹正悠然。suí dī yáng liǔ yān,gū zhào zhèng yōu rán。
萧寺通淮戍,芜城枕楚壖。xiāo sì tōng huái shù,wú chéng zhěn chǔ ruán。
鱼盐桥上市,灯火雨中船。yú yán qiáo shàng shì,dēng huǒ yǔ zhōng chuán。
故老青葭岸,先知虙子贤。gù lǎo qīng jiā àn,xiān zhī fú zi xián。

宿辉公精舍

温庭筠

禅房无外物,清话此宵同。chán fáng wú wài wù,qīng huà cǐ xiāo tóng。
林彩水烟里,涧声山月中。lín cǎi shuǐ yān lǐ,jiàn shēng shān yuè zhōng。
橡霜诸壑霁,杉火一炉空。xiàng shuāng zhū hè jì,shān huǒ yī lú kōng。
拥褐寒更彻,心知觉路通。yōng hè hán gèng chè,xīn zhī jué lù tōng。

旅泊新津却寄一二知己

温庭筠

维舟息行役,霁景近江村。wéi zhōu xī xíng yì,jì jǐng jìn jiāng cūn。
并起别离恨,似闻歌吹喧。bìng qǐ bié lí hèn,shì wén gē chuī xuān。
高林月初上,远水雾犹昏。gāo lín yuè chū shàng,yuǎn shuǐ wù yóu hūn。
王粲平生感,登临几断魂。wáng càn píng shēng gǎn,dēng lín jǐ duàn hún。

赠僧云栖

温庭筠

麈尾与筇杖,几年离石坛。zhǔ wěi yǔ qióng zhàng,jǐ nián lí shí tán。
梵馀林雪厚,棋罢岳钟残。fàn yú lín xuě hòu,qí bà yuè zhōng cán。
开卷喜先悟,漱瓶知早寒。kāi juǎn xǐ xiān wù,shù píng zhī zǎo hán。
衡阳寺前雁,今日到长安。héng yáng sì qián yàn,jīn rì dào zhǎng ān。

雪夜与友生同宿晓寄近邻

温庭筠

闭门群动息,积雪透疏林。bì mén qún dòng xī,jī xuě tòu shū lín。
有客寒方觉,无声晓已深。yǒu kè hán fāng jué,wú shēng xiǎo yǐ shēn。
正繁闻近雁,并落起栖禽。zhèng fán wén jìn yàn,bìng luò qǐ qī qín。
寂寞寒塘路,怜君独阻寻。jì mò hán táng lù,lián jūn dú zǔ xún。

正见寺晓别生公

温庭筠

清晓盥秋水,高窗留夕阴。qīng xiǎo guàn qiū shuǐ,gāo chuāng liú xī yīn。
初阳到古寺,宿鸟起寒林。chū yáng dào gǔ sì,sù niǎo qǐ hán lín。
香火有良愿,宦名非素心。xiāng huǒ yǒu liáng yuàn,huàn míng fēi sù xīn。
灵山缘未绝,他日重来寻。líng shān yuán wèi jué,tā rì zhòng lái xún。

旅次盱眙县

温庭筠

离离麦擢芒,楚客意偏伤。lí lí mài zhuó máng,chǔ kè yì piān shāng。
波上旅愁起,天边归路长。bō shàng lǚ chóu qǐ,tiān biān guī lù zhǎng。
孤桡投楚驿,残月在淮樯。gū ráo tóu chǔ yì,cán yuè zài huái qiáng。
外杜三千里,谁人数雁行。wài dù sān qiān lǐ,shuí rén shù yàn xíng。

京兆公池上作

温庭筠

稻香山色叠,平野接荒陂。dào xiāng shān sè dié,píng yě jiē huāng bēi。
莲折舟行远,萍多钓下迟。lián zhé zhōu xíng yuǎn,píng duō diào xià chí。
坏堤泉落处,凉簟雨来时。huài dī quán luò chù,liáng diàn yǔ lái shí。
京口兵堪用,何因入梦思。jīng kǒu bīng kān yòng,hé yīn rù mèng sī。

卢氏池上遇雨赠同游者

温庭筠

簟翻凉气集,溪上润残棋。diàn fān liáng qì jí,xī shàng rùn cán qí。
萍皱风来后,荷喧雨到时。píng zhòu fēng lái hòu,hé xuān yǔ dào shí。
寂寥闲望久,飘洒独归迟。jì liáo xián wàng jiǔ,piāo sǎ dú guī chí。
无限松江恨,烦君解钓丝。wú xiàn sōng jiāng hèn,fán jūn jiě diào sī。

题薛昌之所居

温庭筠

所得乃清旷,寂寥常掩关。suǒ dé nǎi qīng kuàng,jì liáo cháng yǎn guān。
独来春尚在,相得暮方还。dú lái chūn shàng zài,xiāng dé mù fāng hái。
花白风露晚,柳青街陌闲。huā bái fēng lù wǎn,liǔ qīng jiē mò xián。
翠微应有雪,窗外见南山。cuì wēi yīng yǒu xuě,chuāng wài jiàn nán shān。

东归有怀

温庭筠

晴川通野陂,此地昔伤离。qíng chuān tōng yě bēi,cǐ dì xī shāng lí。
一去迹常在,独来心自知。yī qù jì cháng zài,dú lái xīn zì zhī。
鹭眠茭叶折,鱼静蓼花垂。lù mián jiāo yè zhé,yú jìng liǎo huā chuí。
无限高秋泪,扁舟极路岐。wú xiàn gāo qiū lèi,biǎn zhōu jí lù qí。

细雨

温庭筠

凭轩望秋雨,凉入暑衣清。píng xuān wàng qiū yǔ,liáng rù shǔ yī qīng。
极目鸟频没,片时云复轻。jí mù niǎo pín méi,piàn shí yún fù qīng。
沼萍开更敛,山叶动还鸣。zhǎo píng kāi gèng liǎn,shān yè dòng hái míng。
楚客秋江上,萧萧故国情。chǔ kè qiū jiāng shàng,xiāo xiāo gù guó qíng。

秋雨

温庭筠

云满鸟行灭,池凉龙气腥。yún mǎn niǎo xíng miè,chí liáng lóng qì xīng。
斜飘看棋簟,疏洒望山亭。xié piāo kàn qí diàn,shū sǎ wàng shān tíng。
细响鸣林叶,圆文破沼萍。xì xiǎng míng lín yè,yuán wén pò zhǎo píng。
秋阴杳无际,平野但冥冥。qiū yīn yǎo wú jì,píng yě dàn míng míng。

雪二首其一

温庭筠

羸骖出更慵,林寺已疏钟。léi cān chū gèng yōng,lín sì yǐ shū zhōng。
踏紧寒声涩,飞交细点重。tà jǐn hán shēng sè,fēi jiāo xì diǎn zhòng。
圃斜人过迹,皆静鸟行踪。pǔ xié rén guò jì,jiē jìng niǎo xíng zōng。
寂寞梁鸿病,谁人代夜舂。jì mò liáng hóng bìng,shuí rén dài yè chōng。