古诗词

河传·同伴

温庭筠

同伴,相唤。tóng bàn,xiāng huàn。
杏花稀,梦里每愁依违。xìng huā xī,mèng lǐ měi chóu yī wéi。
仙客一去燕已飞,不归,泪痕空满衣。xiān kè yī qù yàn yǐ fēi,bù guī,lèi hén kōng mǎn yī。
天际云鸟引情远,春已晚,烟霭渡南苑。tiān jì yún niǎo yǐn qíng yuǎn,chūn yǐ wǎn,yān ǎi dù nán yuàn。
雪梅香,柳带长,小娘,转令人意伤。xuě méi xiāng,liǔ dài zhǎng,xiǎo niáng,zhuǎn lìng rén yì shāng。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

自有扈至京师已后朱樱之期

温庭筠

露圆霞赤数千枝,银笼谁家寄所思。lù yuán xiá chì shù qiān zhī,yín lóng shuí jiā jì suǒ sī。
秦苑飞禽谙熟早,杜陵游客恨来迟。qín yuàn fēi qín ān shú zǎo,dù líng yóu kè hèn lái chí。
空看翠幄成阴日,不见红珠满树时。kōng kàn cuì wò chéng yīn rì,bù jiàn hóng zhū mǎn shù shí。
尽日徘徊浓影下,只应重作钓鱼期。jǐn rì pái huái nóng yǐng xià,zhǐ yīng zhòng zuò diào yú qī。

题李卫公诗二首

温庭筠

蒿棘深春卫国门,九年于此盗乾坤。hāo jí shēn chūn wèi guó mén,jiǔ nián yú cǐ dào qián kūn。
两行密疏倾天下,一夜阴谋达至尊。liǎng xíng mì shū qīng tiān xià,yī yè yīn móu dá zhì zūn。
肉视具僚忘匕箸,气吞同列削寒温。ròu shì jù liáo wàng bǐ zhù,qì tūn tóng liè xuē hán wēn。
当时谁是承恩者,肯有馀波达鬼村。dāng shí shuí shì chéng ēn zhě,kěn yǒu yú bō dá guǐ cūn。

题李卫公诗二首

温庭筠

势欲凌云威触天,权倾诸夏力排山。shì yù líng yún wēi chù tiān,quán qīng zhū xià lì pái shān。
三年骥尾有人附,一日龙须无路攀。sān nián jì wěi yǒu rén fù,yī rì lóng xū wú lù pān。
画閤不开梁燕去,朱门罢扫乳鸦还。huà gé bù kāi liáng yàn qù,zhū mén bà sǎo rǔ yā hái。
千岩万壑应惆怅,流水斜倾出武关。qiān yán wàn hè yīng chóu chàng,liú shuǐ xié qīng chū wǔ guān。

地肺

温庭筠

冉冉花明岸,涓涓水绕山。rǎn rǎn huā míng àn,juān juān shuǐ rào shān。
几时抛俗事,来共白云闲。jǐ shí pāo sú shì,lái gòng bái yún xián。

碧涧驿晓思

温庭筠

香灯伴残梦,楚国在天涯。xiāng dēng bàn cán mèng,chǔ guó zài tiān yá。
月落子规歇,满庭山杏花。yuè luò zi guī xiē,mǎn tíng shān xìng huā。

光风亭夜宴妓有醉殴者

温庭筠

吴国初成阵,王家欲解围。wú guó chū chéng zhèn,wáng jiā yù jiě wéi。
拂巾双雉叫,飘瓦两鸳飞。fú jīn shuāng zhì jiào,piāo wǎ liǎng yuān fēi。

伤温德彝

温庭筠

昔年戎虏犯榆关,一败龙城匹马还。xī nián róng lǔ fàn yú guān,yī bài lóng chéng pǐ mǎ hái。
侯印不闻封李广,他人丘垄似天山。hóu yìn bù wén fēng lǐ guǎng,tā rén qiū lǒng shì tiān shān。

赠少年

温庭筠

江海相逢客恨多,秋风叶下洞庭波。jiāng hǎi xiāng féng kè hèn duō,qiū fēng yè xià dòng tíng bō。
酒酣夜别淮阴市,月照高楼一曲歌。jiǔ hān yè bié huái yīn shì,yuè zhào gāo lóu yī qū gē。

温庭筠

一抛兰棹逐燕鸿,曾向江湖识谢公。yī pāo lán zhào zhú yàn hóng,céng xiàng jiāng hú shí xiè gōng。
每到朱门还怅望,故山多在画屏中。měi dào zhū mén hái chàng wàng,gù shān duō zài huà píng zhōng。

夏中

温庭筠

山鬼扬威正气愁,便辞珍簟袭狐裘。shān guǐ yáng wēi zhèng qì chóu,biàn cí zhēn diàn xí hú qiú。
西窗一夕悲人事,团扇无情不待秋。xī chuāng yī xī bēi rén shì,tuán shàn wú qíng bù dài qiū。

题友人居

温庭筠

尽日松堂看画图,绮疏岑寂似清都。jǐn rì sōng táng kàn huà tú,qǐ shū cén jì shì qīng dōu。
若教烟水无鸥鸟,张翰何由到五湖。ruò jiào yān shuǐ wú ōu niǎo,zhāng hàn hé yóu dào wǔ hú。

题李相公敕赐锦屏风

温庭筠

丰沛曾为社稷臣,赐书名画墨犹新。fēng pèi céng wèi shè jì chén,cì shū míng huà mò yóu xīn。
几人同保山河誓,犹自栖栖九陌尘。jǐ rén tóng bǎo shān hé shì,yóu zì qī qī jiǔ mò chén。

蔡中郎坟

温庭筠

古坟零落野花春,闻说中郎有后身。gǔ fén líng luò yě huā chūn,wén shuō zhōng láng yǒu hòu shēn。
今日爱才非昔日,莫抛心力作词人。jīn rì ài cái fēi xī rì,mò pāo xīn lì zuò cí rén。

元处士池上

温庭筠

蓼穗菱丛思蟪蛄,水萤江鸟满烟蒲。liǎo suì líng cóng sī huì gū,shuǐ yíng jiāng niǎo mǎn yān pú。
愁红一片风前落,池上秋波似五湖。chóu hóng yī piàn fēng qián luò,chí shàng qiū bō shì wǔ hú。

华阴韦氏林亭

温庭筠

自有林亭不得闲,陌尘宫树是非间。zì yǒu lín tíng bù dé xián,mò chén gōng shù shì fēi jiān。
终南长在茅檐外,别向人间看华山。zhōng nán zhǎng zài máo yán wài,bié xiàng rén jiān kàn huá shān。