古诗词

清平乐

李白

鸾衾凤褥,夜夜常孤宿。luán qīn fèng rù,yè yè cháng gū sù。
更被银台红蜡烛,学妾泪珠相续。gèng bèi yín tái hóng là zhú,xué qiè lèi zhū xiāng xù。
花貌些子时光,抛人远泛潇湘。huā mào xiē zi shí guāng,pāo rén yuǎn fàn xiāo xiāng。
欹枕悔听寒漏,声声滴断愁肠。yī zhěn huǐ tīng hán lòu,shēng shēng dī duàn chóu cháng。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

咏山樽二首其一

李白

蟠木不雕饰,且将斤斧疏。pán mù bù diāo shì,qiě jiāng jīn fǔ shū。
樽成山岳势,材是栋梁馀。zūn chéng shān yuè shì,cái shì dòng liáng yú。
外与金罍并,中涵玉醴虚。wài yǔ jīn léi bìng,zhōng hán yù lǐ xū。
惭君垂拂拭,遂忝玳筵居。cán jūn chuí fú shì,suì tiǎn dài yán jū。

见野草中有曰白头翁者

李白

醉入田家去,行歌荒野中。zuì rù tián jiā qù,xíng gē huāng yě zhōng。
如何青草里,亦有白头翁。rú hé qīng cǎo lǐ,yì yǒu bái tóu wēng。
折取对明镜,宛将衰鬓同。zhé qǔ duì míng jìng,wǎn jiāng shuāi bìn tóng。
微芳似相诮,留恨向东风。wēi fāng shì xiāng qiào,liú hèn xiàng dōng fēng。

题江夏修静寺

李白

我家北海宅,作寺南江滨。wǒ jiā běi hǎi zhái,zuò sì nán jiāng bīn。
空庭无玉树,高殿坐幽人。kōng tíng wú yù shù,gāo diàn zuò yōu rén。
书带留青草,琴堂幂素尘。shū dài liú qīng cǎo,qín táng mì sù chén。
平生种桃李,寂灭不成春。píng shēng zhǒng táo lǐ,jì miè bù chéng chūn。

题宛溪馆

李白

吾怜宛溪好,百尺照心明。wú lián wǎn xī hǎo,bǎi chǐ zhào xīn míng。
何谢新安水,千寻见底清。hé xiè xīn ān shuǐ,qiān xún jiàn dǐ qīng。
白沙留月色,绿竹助秋声。bái shā liú yuè sè,lǜ zhú zhù qiū shēng。
却笑严湍上,于今独擅名。què xiào yán tuān shàng,yú jīn dú shàn míng。

观猎

李白

太守耀清威,乘闲弄晚晖。tài shǒu yào qīng wēi,chéng xián nòng wǎn huī。
江沙横猎骑,山火绕行围。jiāng shā héng liè qí,shān huǒ rào xíng wéi。
箭逐云鸿落,鹰随月兔飞。jiàn zhú yún hóng luò,yīng suí yuè tù fēi。
不知白日暮,欢赏夜方归。bù zhī bái rì mù,huān shǎng yè fāng guī。

观胡人吹笛

李白

胡人吹玉笛,一半是秦声。hú rén chuī yù dí,yī bàn shì qín shēng。
十月吴山晓,梅花落敬亭。shí yuè wú shān xiǎo,méi huā luò jìng tíng。
愁闻出塞曲,泪满逐臣缨。chóu wén chū sāi qū,lèi mǎn zhú chén yīng。
却望长安道,空怀恋主情。què wàng zhǎng ān dào,kōng huái liàn zhǔ qíng。

平虏将军妻

李白

平虏将军妇,入门二十年。píng lǔ jiāng jūn fù,rù mén èr shí nián。
君心自有悦,妾宠岂能专。jūn xīn zì yǒu yuè,qiè chǒng qǐ néng zhuān。
出解床前帐,行吟道上篇。chū jiě chuáng qián zhàng,xíng yín dào shàng piān。
古人不唾井,莫忘昔缠绵。gǔ rén bù tuò jǐng,mò wàng xī chán mián。

放后遇恩不沾

李白

天作云与雷,霈然德泽开。tiān zuò yún yǔ léi,pèi rán dé zé kāi。
东风日本至,白雉越裳来。dōng fēng rì běn zhì,bái zhì yuè shang lái。
独弃长沙国,三年未许回。dú qì zhǎng shā guó,sān nián wèi xǔ huí。
何时入宣室,更问洛阳才。hé shí rù xuān shì,gèng wèn luò yáng cái。

寄远十一首其九

李白

长短春草绿,缘阶如有情。zhǎng duǎn chūn cǎo lǜ,yuán jiē rú yǒu qíng。
卷施心独苦,抽却死还生。juǎn shī xīn dú kǔ,chōu què sǐ hái shēng。
睹物知妾意,希君种后庭。dǔ wù zhī qiè yì,xī jūn zhǒng hòu tíng。
闲时当采掇,念此莫相轻。xián shí dāng cǎi duō,niàn cǐ mò xiāng qīng。

长信宫

李白

月皎昭阳殿,霜清长信宫。yuè jiǎo zhāo yáng diàn,shuāng qīng zhǎng xìn gōng。
天行乘玉辇,飞燕与君同。tiān xíng chéng yù niǎn,fēi yàn yǔ jūn tóng。
别有欢娱处,承恩乐未穷。bié yǒu huān yú chù,chéng ēn lè wèi qióng。
谁怜团扇妾,独坐怨秋风。shuí lián tuán shàn qiè,dú zuò yuàn qiū fēng。

自溧水道哭王炎三首其三

李白

王家碧瑶树,一树忽先摧。wáng jiā bì yáo shù,yī shù hū xiān cuī。
海内故人泣,天涯吊鹤来。hǎi nèi gù rén qì,tiān yá diào hè lái。
未成霖雨用,先失济川材。wèi chéng lín yǔ yòng,xiān shī jì chuān cái。
一罢广陵散,鸣琴更不开。yī bà guǎng líng sàn,míng qín gèng bù kāi。

宣城哭蒋徵君华

李白

敬亭埋玉树,知是蒋徵君。jìng tíng mái yù shù,zhī shì jiǎng zhēng jūn。
安得相如草,空馀封禅文。ān dé xiāng rú cǎo,kōng yú fēng chán wén。
池台空有月,词赋旧凌云。chí tái kōng yǒu yuè,cí fù jiù líng yún。
独挂延陵剑,千秋在古坟。dú guà yán líng jiàn,qiān qiū zài gǔ fén。

望夫石

李白

仿佛古容仪,含愁带曙辉。fǎng fú gǔ róng yí,hán chóu dài shǔ huī。
露如今日泪,苔似昔年衣。lù rú jīn rì lèi,tái shì xī nián yī。
有恨同湘女,无言类楚妃。yǒu hèn tóng xiāng nǚ,wú yán lèi chǔ fēi。
寂然芳霭内,犹若待夫归。jì rán fāng ǎi nèi,yóu ruò dài fū guī。

对雨

李白

卷帘聊举目,露湿草绵芊。juǎn lián liáo jǔ mù,lù shī cǎo mián qiān。
古岫藏云毳,空庭织碎烟。gǔ xiù cáng yún cuì,kōng tíng zhī suì yān。
水纹愁不起,风线重难牵。shuǐ wén chóu bù qǐ,fēng xiàn zhòng nán qiān。
尽日扶犁叟,往来江树前。jǐn rì fú lí sǒu,wǎng lái jiāng shù qián。

晓晴

李白

野凉疏雨歇,春色遍萋萋。yě liáng shū yǔ xiē,chūn sè biàn qī qī。
鱼跃青池满,莺吟绿树低。yú yuè qīng chí mǎn,yīng yín lǜ shù dī。
野花妆面湿,山草纽斜齐。yě huā zhuāng miàn shī,shān cǎo niǔ xié qí。
零落残雪片,风吹挂竹溪。líng luò cán xuě piàn,fēng chuī guà zhú xī。