古诗词

谪仙怨·晴川落日初低

刘长卿

晴川落日初低,惆怅孤舟解携。qíng chuān luò rì chū dī,chóu chàng gū zhōu jiě xié。
鸟向平芜远近,人随流水东西。niǎo xiàng píng wú yuǎn jìn,rén suí liú shuǐ dōng xī。
白云千里万里,明月前溪后溪。bái yún qiān lǐ wàn lǐ,míng yuè qián xī hòu xī。
独恨长沙谪去,江潭春草萋萋。dú hèn zhǎng shā zhé qù,jiāng tán chūn cǎo qī qī。
刘长卿

刘长卿

刘长卿(约726 — 约786),字文房,汉族,宣城(今属安徽)人,唐代诗人。后迁居洛阳,河间(今属河北)为其郡望。玄宗天宝年间进士。肃宗至德中官监察御史,后为长洲县尉,因事下狱,贬南巴尉。代宗大历中任转运使判官,知淮西、鄂岳转运留后,又被诬再贬睦州司马。德宗建中年间,官终随州刺史,世称刘随州。 刘长卿的作品>>

猜您喜欢

明月湾寻贺九不遇

刘长卿

楚水日夜绿,傍江春草滋。chǔ shuǐ rì yè lǜ,bàng jiāng chūn cǎo zī。
青青遥满目,万里伤心归。qīng qīng yáo mǎn mù,wàn lǐ shāng xīn guī。
故人川上复何之,明月湾南空所思。gù rén chuān shàng fù hé zhī,míng yuè wān nán kōng suǒ sī。
故人不在明月在,谁见孤舟来去时。gù rén bù zài míng yuè zài,shuí jiàn gū zhōu lái qù shí。

题曲阿三昧王佛殿前孤石

刘长卿

孤石自何处,对之疑旧游。gū shí zì hé chù,duì zhī yí jiù yóu。
氛氲岘首夕,苍翠剡中秋。fēn yūn xiàn shǒu xī,cāng cuì shàn zhōng qiū。
迥出群峰当殿前,雪山灵鹫惭贞坚。jiǒng chū qún fēng dāng diàn qián,xuě shān líng jiù cán zhēn jiān。
一片孤云长不去,莓苔古色空苍然。yī piàn gū yún zhǎng bù qù,méi tái gǔ sè kōng cāng rán。

送友人东归

刘长卿

对酒灞亭暮,相看愁自深。duì jiǔ bà tíng mù,xiāng kàn chóu zì shēn。
河边草已绿,此别难为心。hé biān cǎo yǐ lǜ,cǐ bié nán wèi xīn。
关路迢迢匹马归,垂杨寂寂数莺飞。guān lù tiáo tiáo pǐ mǎ guī,chuí yáng jì jì shù yīng fēi。
怜君献策十馀载,今日犹为一布衣。lián jūn xiàn cè shí yú zài,jīn rì yóu wèi yī bù yī。

入桂渚次砂牛石穴

刘长卿

扁舟傍归路,日暮潇湘深。biǎn zhōu bàng guī lù,rì mù xiāo xiāng shēn。
湘水清见底,楚云淡无心。xiāng shuǐ qīng jiàn dǐ,chǔ yún dàn wú xīn。
片帆落桂渚,独夜依枫林。piàn fān luò guì zhǔ,dú yè yī fēng lín。
枫林月出猿声苦,桂渚天寒桂花吐。fēng lín yuè chū yuán shēng kǔ,guì zhǔ tiān hán guì huā tǔ。
此中无处不堪愁,江客相看泪如雨。cǐ zhōng wú chù bù kān chóu,jiāng kè xiāng kàn lèi rú yǔ。

严陵钓台送李康成赴江东使

刘长卿

潺湲子陵濑,仿佛如在目。chán yuán zi líng lài,fǎng fú rú zài mù。
七里人已非,千年水空绿。qī lǐ rén yǐ fēi,qiān nián shuǐ kōng lǜ。
新安江上孤帆远,应逐枫林万馀转。xīn ān jiāng shàng gū fān yuǎn,yīng zhú fēng lín wàn yú zhuǎn。
古台落日共萧条,寒水无波更清浅。gǔ tái luò rì gòng xiāo tiáo,hán shuǐ wú bō gèng qīng qiǎn。
台上渔竿不复持,却令猿鸟向人悲。tái shàng yú gān bù fù chí,què lìng yuán niǎo xiàng rén bēi。
滩声山翠至今在,迟尔行舟晚泊时。tān shēng shān cuì zhì jīn zài,chí ěr xíng zhōu wǎn pō shí。

送姨子弟往南郊

刘长卿

一展慰久阔,寸心仍未伸。yī zhǎn wèi jiǔ kuò,cùn xīn réng wèi shēn。
别时两童稚,及此俱成人。bié shí liǎng tóng zhì,jí cǐ jù chéng rén。
那堪适会面,遽已悲分首。nà kān shì huì miàn,jù yǐ bēi fēn shǒu。
客路向楚云,河桥对衰柳。kè lù xiàng chǔ yún,hé qiáo duì shuāi liǔ。
送君匹马别河桥,汝南山郭寒萧条。sòng jūn pǐ mǎ bié hé qiáo,rǔ nán shān guō hán xiāo tiáo。
今我单车复西上,郎去灞陵转惆怅。jīn wǒ dān chē fù xī shàng,láng qù bà líng zhuǎn chóu chàng。
何处共伤离别心,明月亭亭两乡望。hé chù gòng shāng lí bié xīn,míng yuè tíng tíng liǎng xiāng wàng。

送杜越江佐觐省往新安江

刘长卿

去帆楚天外,望远愁复积。qù fān chǔ tiān wài,wàng yuǎn chóu fù jī。
想见新安江,扁舟一行客。xiǎng jiàn xīn ān jiāng,biǎn zhōu yī xíng kè。
清流数千丈,底下看白石。qīng liú shù qiān zhàng,dǐ xià kàn bái shí。
色混元气深,波连洞庭碧。sè hùn yuán qì shēn,bō lián dòng tíng bì。
鸣桹去未已,前路行可觌。míng láng qù wèi yǐ,qián lù xíng kě dí。
猿鸟悲啾啾,杉松雨声夕。yuán niǎo bēi jiū jiū,shān sōng yǔ shēng xī。
送君东赴归宁期,新安江水远相随。sòng jūn dōng fù guī níng qī,xīn ān jiāng shuǐ yuǎn xiāng suí。
见说江中孤屿在,此行应赋谢公诗。jiàn shuō jiāng zhōng gū yǔ zài,cǐ xíng yīng fù xiè gōng shī。

湘中忆归

刘长卿

终日空理棹,经年犹别家。zhōng rì kōng lǐ zhào,jīng nián yóu bié jiā。
顷来行已远,弥觉天无涯。qǐng lái xíng yǐ yuǎn,mí jué tiān wú yá。
白云意自深,沧海梦难隔。bái yún yì zì shēn,cāng hǎi mèng nán gé。
迢递万里帆,飘飖一行客。tiáo dì wàn lǐ fān,piāo yáo yī xíng kè。
独怜西江外,远寄风波里。dú lián xī jiāng wài,yuǎn jì fēng bō lǐ。
平湖流楚天,孤雁渡湘水。píng hú liú chǔ tiān,gū yàn dù xiāng shuǐ。
湘流澹澹空愁予,猿啼啾啾满南楚。xiāng liú dàn dàn kōng chóu yǔ,yuán tí jiū jiū mǎn nán chǔ。
扁舟泊处闻此声,江客相看泪如雨。biǎn zhōu pō chù wén cǐ shēng,jiāng kè xiāng kàn lèi rú yǔ。

送郭六侍从之武陵郡

刘长卿

常爱武陵郡,羡君将远寻。cháng ài wǔ líng jùn,xiàn jūn jiāng yuǎn xún。
空怜世界迫,孤负桃源心。kōng lián shì jiè pò,gū fù táo yuán xīn。
洛阳遥想桃源隔,野水闲流春自碧。luò yáng yáo xiǎng táo yuán gé,yě shuǐ xián liú chūn zì bì。
花下常迷楚客船,洞中时见秦人宅。huā xià cháng mí chǔ kè chuán,dòng zhōng shí jiàn qín rén zhái。
落日相看斗酒前,送君南望但依然。luò rì xiāng kàn dòu jiǔ qián,sòng jūn nán wàng dàn yī rán。
河梁马首随春草,江路猿声愁暮天。hé liáng mǎ shǒu suí chūn cǎo,jiāng lù yuán shēng chóu mù tiān。
丈人别乘佐分忧,才子趋庭兼胜游。zhàng rén bié chéng zuǒ fēn yōu,cái zi qū tíng jiān shèng yóu。
澧浦荆门行可见,知君诗兴满沧洲。lǐ pǔ jīng mén xíng kě jiàn,zhī jūn shī xīng mǎn cāng zhōu。

山鸲鹆歌

刘长卿

山鸲鹆,长在此山吟古木。shān qú yù,zhǎng zài cǐ shān yín gǔ mù。
嘲唽相呼响空谷,哀鸣万变如成曲。cháo xī xiāng hū xiǎng kōng gǔ,āi míng wàn biàn rú chéng qū。
江南逐臣悲放逐,倚树听之心断续。jiāng nán zhú chén bēi fàng zhú,yǐ shù tīng zhī xīn duàn xù。
巴人峡里自闻猿,燕客水头空击筑。bā rén xiá lǐ zì wén yuán,yàn kè shuǐ tóu kōng jī zhù。
山鸲鹆,一生不及双黄鹄。shān qú yù,yī shēng bù jí shuāng huáng gǔ。
朝去秋田啄残粟,暮入寒林啸群族。cháo qù qiū tián zhuó cán sù,mù rù hán lín xiào qún zú。
鸣相逐,啄残粟,食不足。míng xiāng zhú,zhuó cán sù,shí bù zú。
青云杳杳无力飞,白露苍苍抱枝宿。qīng yún yǎo yǎo wú lì fēi,bái lù cāng cāng bào zhī sù。
不知何事守空山,万壑千峰自愁独。bù zhī hé shì shǒu kōng shān,wàn hè qiān fēng zì chóu dú。

望龙山怀道士许法棱

刘长卿

心惆怅,望龙山。xīn chóu chàng,wàng lóng shān。
云之际,鸟独还。yún zhī jì,niǎo dú hái。
悬崖绝壁几千丈,绿萝袅袅不可攀。xuán yá jué bì jǐ qiān zhàng,lǜ luó niǎo niǎo bù kě pān。
龙山高,谁能践。lóng shān gāo,shuí néng jiàn。
灵原中,苍翠晚。líng yuán zhōng,cāng cuì wǎn。
岚烟瀑水如向人,终日迢迢空在眼。lán yān pù shuǐ rú xiàng rén,zhōng rì tiáo tiáo kōng zài yǎn。
中有一人披霓裳,诵经山顶飧琼浆。zhōng yǒu yī rén pī ní shang,sòng jīng shān dǐng sūn qióng jiāng。
空林闲坐独焚香,真官列侍俨成行。kōng lín xián zuò dú fén xiāng,zhēn guān liè shì yǎn chéng xíng。
朝入青霄礼玉堂,夜扫白云眠石床。cháo rù qīng xiāo lǐ yù táng,yè sǎo bái yún mián shí chuáng。
桃花洞里居人满,桂树山中住日长,龙山高高遥相望。táo huā dòng lǐ jū rén mǎn,guì shù shān zhōng zhù rì zhǎng,lóng shān gāo gāo yáo xiāng wàng。

戏赠干越尼子歌

刘长卿

鄱阳女子年十五,家本秦人今在楚。pó yáng nǚ zi nián shí wǔ,jiā běn qín rén jīn zài chǔ。
厌向春江空浣沙,龙宫落发披袈裟。yàn xiàng chūn jiāng kōng huàn shā,lóng gōng luò fā pī jiā shā。
五年持戒长一食,至今犹自颜如花。wǔ nián chí jiè zhǎng yī shí,zhì jīn yóu zì yán rú huā。
亭亭独立青莲下,忍草禅枝绕精舍。tíng tíng dú lì qīng lián xià,rěn cǎo chán zhī rào jīng shě。
自用黄金买地居,能嫌碧玉随人嫁。zì yòng huáng jīn mǎi dì jū,néng xián bì yù suí rén jià。
北客相逢疑姓秦,铅花抛却仍青春。běi kè xiāng féng yí xìng qín,qiān huā pāo què réng qīng chūn。
一花一竹如有意,不语不笑能留人。yī huā yī zhú rú yǒu yì,bù yǔ bù xiào néng liú rén。
黄鹂欲栖白日暮,天香未散经行处。huáng lí yù qī bái rì mù,tiān xiāng wèi sàn jīng xíng chù。
却对香炉闲诵经,春泉漱玉寒泠泠。què duì xiāng lú xián sòng jīng,chūn quán shù yù hán líng líng。
云房寂寂夜钟后,吴音清切令人听。yún fáng jì jì yè zhōng hòu,wú yīn qīng qiè lìng rén tīng。
人听吴音歌一曲,杳然如在诸天宿。rén tīng wú yīn gē yī qū,yǎo rán rú zài zhū tiān sù。
谁堪世事更相牵,惆怅回船江水渌。shuí kān shì shì gèng xiāng qiān,chóu chàng huí chuán jiāng shuǐ lù。

游四窗

刘长卿

四明山绝奇,自古说登陆。sì míng shān jué qí,zì gǔ shuō dēng lù。
苍崖倚天立,覆石如覆屋。cāng yá yǐ tiān lì,fù shí rú fù wū。
玲珑开户牖,落落明四目。líng lóng kāi hù yǒu,luò luò míng sì mù。
箕星分南野,有斗挂檐北。jī xīng fēn nán yě,yǒu dòu guà yán běi。
日月居东西,朝昏互出没。rì yuè jū dōng xī,cháo hūn hù chū méi。
我来游其间,寄傲巾半幅。wǒ lái yóu qí jiān,jì ào jīn bàn fú。
白云本无心,悠然伴幽独。bái yún běn wú xīn,yōu rán bàn yōu dú。
对此脱尘鞅,顿忘荣与辱。duì cǐ tuō chén yāng,dùn wàng róng yǔ rǔ。
长笑天地宽,仙风吹佩玉。zhǎng xiào tiān dì kuān,xiān fēng chuī pèi yù。

从军六首

刘长卿

回看虏骑合,城下汉兵稀。huí kàn lǔ qí hé,chéng xià hàn bīng xī。
白刃两相向,黄云愁不飞。bái rèn liǎng xiāng xiàng,huáng yún chóu bù fēi。
手中无尺铁,徒欲突重围。shǒu zhōng wú chǐ tiě,tú yù tū zhòng wéi。

从军六首

刘长卿

倚剑白日暮,望乡登戍楼。yǐ jiàn bái rì mù,wàng xiāng dēng shù lóu。
北风吹羌笛,此夜关山愁。běi fēng chuī qiāng dí,cǐ yè guān shān chóu。
回首不无意,滹河空自流。huí shǒu bù wú yì,hū hé kōng zì liú。