古诗词

小重山

薛昭蕴

秋到长门秋草黄,画梁双燕去,出宫墙。qiū dào zhǎng mén qiū cǎo huáng,huà liáng shuāng yàn qù,chū gōng qiáng。
玉箫无复理霓裳,金蝉坠,鸾镜掩休妆。yù xiāo wú fù lǐ ní shang,jīn chán zhuì,luán jìng yǎn xiū zhuāng。
忆昔在昭阳,舞衣红绶带,绣鸳鸯。yì xī zài zhāo yáng,wǔ yī hóng shòu dài,xiù yuān yāng。
至今犹惹御炉香,魂梦断,愁听漏更长。zhì jīn yóu rě yù lú xiāng,hún mèng duàn,chóu tīng lòu gèng zhǎng。
薛昭蕴

薛昭蕴

薛昭蕴,字澄州,河中宝鼎(今山西荣河县)人。王衍时,官至侍郎。擅诗词,才华出众。《北梦琐言》:薛澄州昭蕴即保逊之子也。恃才傲物,亦有父风。每入朝省,弄笏而行,旁若无人。好唱《浣溪沙》词。 薛昭蕴的作品>>

猜您喜欢

喜迁莺

薛昭蕴

清明节,雨晴天,得意正当年。qīng míng jié,yǔ qíng tiān,dé yì zhèng dāng nián。
马骄泥软锦连乾,香袖半笼鞭。mǎ jiāo ní ruǎn jǐn lián qián,xiāng xiù bàn lóng biān。
花色融,人竞赏,尽是绣鞍朱鞅。huā sè róng,rén jìng shǎng,jǐn shì xiù ān zhū yāng。
日斜无计更留连,归路草和烟。rì xié wú jì gèng liú lián,guī lù cǎo hé yān。

小重山

薛昭蕴

春到长门春草青,玉阶华露滴,月胧明。chūn dào zhǎng mén chūn cǎo qīng,yù jiē huá lù dī,yuè lóng míng。
东风吹断紫箫声,宫漏促,帘外晓啼莺。dōng fēng chuī duàn zǐ xiāo shēng,gōng lòu cù,lián wài xiǎo tí yīng。
愁极梦难成,红妆流宿泪,不胜情。chóu jí mèng nán chéng,hóng zhuāng liú sù lèi,bù shèng qíng。
手挼裙带绕花行,思君切,罗幌暗尘生。shǒu ruá qún dài rào huā xíng,sī jūn qiè,luó huǎng àn chén shēng。

离别难

薛昭蕴

宝马晓鞴雕鞍,罗帏乍别情难。bǎo mǎ xiǎo bèi diāo ān,luó wéi zhà bié qíng nán。
那堪春景媚,送君千万里。nà kān chūn jǐng mèi,sòng jūn qiān wàn lǐ。
半妆珠翠落,露华寒。bàn zhuāng zhū cuì luò,lù huá hán。
红蜡烛,青丝曲,偏能钩引泪阑干。hóng là zhú,qīng sī qū,piān néng gōu yǐn lèi lán gàn。
良夜促,香尘绿,魂欲迷,檀眉半敛愁低。liáng yè cù,xiāng chén lǜ,hún yù mí,tán méi bàn liǎn chóu dī。
未别心先咽,欲语情难说。wèi bié xīn xiān yàn,yù yǔ qíng nán shuō。
出芳草,路东西,摇袖立。chū fāng cǎo,lù dōng xī,yáo xiù lì。
春风急,樱花杨柳雨凄凄。chūn fēng jí,yīng huā yáng liǔ yǔ qī qī。
1812