古诗词

八六子

杜牧

洞房深,画屏灯照,山色凝翠沈沈。dòng fáng shēn,huà píng dēng zhào,shān sè níng cuì shěn shěn。
听夜雨,冷滴芭蕉,惊断红窗好梦,龙烟细飘绣衾。tīng yè yǔ,lěng dī bā jiāo,jīng duàn hóng chuāng hǎo mèng,lóng yān xì piāo xiù qīn。
辞恩久归长信,凤帐萧疏,椒殿闲扃。cí ēn jiǔ guī zhǎng xìn,fèng zhàng xiāo shū,jiāo diàn xián jiōng。
辇路苔侵,绣帘垂,迟迟漏传丹禁。niǎn lù tái qīn,xiù lián chuí,chí chí lòu chuán dān jìn。
蕣华偷悴,翠鬟羞整,愁坐望处,金舆渐远。shùn huá tōu cuì,cuì huán xiū zhěng,chóu zuò wàng chù,jīn yú jiàn yuǎn。
何时彩仗重临,正消魂,梧桐又移翠阴。hé shí cǎi zhàng zhòng lín,zhèng xiāo hún,wú tóng yòu yí cuì yīn。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

洛中二首

杜牧

柳动晴风拂路尘,年年宫阙锁浓春。liǔ dòng qíng fēng fú lù chén,nián nián gōng quē suǒ nóng chūn。
一从翠辇无巡幸,老却蛾眉几许人。yī cóng cuì niǎn wú xún xìng,lǎo què é méi jǐ xǔ rén。

洛中二首

杜牧

风吹柳带摇晴绿,蝶绕花枝恋暖香。fēng chuī liǔ dài yáo qíng lǜ,dié rào huā zhī liàn nuǎn xiāng。
多把芳菲泛春酒,直教愁色对愁肠。duō bǎ fāng fēi fàn chūn jiǔ,zhí jiào chóu sè duì chóu cháng。

边上闻笳三首

杜牧

何处吹笳薄暮天,塞垣高鸟没狼烟。hé chù chuī jiā báo mù tiān,sāi yuán gāo niǎo méi láng yān。
游人一听头堪白,苏武争禁十九年。yóu rén yī tīng tóu kān bái,sū wǔ zhēng jìn shí jiǔ nián。

边上闻笳三首

杜牧

海路无尘边草新,荣枯不见绿杨春。hǎi lù wú chén biān cǎo xīn,róng kū bù jiàn lǜ yáng chūn。
白沙日暮愁云起,独感离乡万里人。bái shā rì mù chóu yún qǐ,dú gǎn lí xiāng wàn lǐ rén。

边上闻笳三首

杜牧

胡雏吹笛上高台,寒雁惊飞去不回。hú chú chuī dí shàng gāo tái,hán yàn jīng fēi qù bù huí。
尽日春风吹不散,只应分付客愁来。jǐn rì chūn fēng chuī bù sàn,zhǐ yīng fēn fù kè chóu lái。

闲题

杜牧

男儿所在即为家,百镒黄金一朵花。nán ér suǒ zài jí wèi jiā,bǎi yì huáng jīn yī duǒ huā。
借问春风何处好,绿杨深巷马头斜。jiè wèn chūn fēng hé chù hǎo,lǜ yáng shēn xiàng mǎ tóu xié。

重登科

杜牧

星汉离宫月出轮,满街含笑绮罗春。xīng hàn lí gōng yuè chū lún,mǎn jiē hán xiào qǐ luó chūn。
花前每被青蛾问,何事重来只一人。huā qián měi bèi qīng é wèn,hé shì zhòng lái zhǐ yī rén。

游边

杜牧

黄沙连海路无尘,边草长枯不见春。huáng shā lián hǎi lù wú chén,biān cǎo zhǎng kū bù jiàn chūn。
日暮拂云堆下过,马前逢著射雕人。rì mù fú yún duī xià guò,mǎ qián féng zhù shè diāo rén。

隋宫春

杜牧

龙舟东下事成空,蔓草萋萋满故宫。lóng zhōu dōng xià shì chéng kōng,màn cǎo qī qī mǎn gù gōng。
亡国亡家为颜色,露桃犹自恨春风。wáng guó wáng jiā wèi yán sè,lù táo yóu zì hèn chūn fēng。

蛮中醉

杜牧

瘴塞蛮江入洞流,人家多在竹棚头。zhàng sāi mán jiāng rù dòng liú,rén jiā duō zài zhú péng tóu。
青山海上无城郭,唯见松牌出象州。qīng shān hǎi shàng wú chéng guō,wéi jiàn sōng pái chū xiàng zhōu。

寓题

杜牧

把酒直须判酩酊,逢花莫惜暂淹留。bǎ jiǔ zhí xū pàn mǐng dīng,féng huā mò xī zàn yān liú。
假如三万六千日,半是悲哀半是愁。jiǎ rú sān wàn liù qiān rì,bàn shì bēi āi bàn shì chóu。

送赵十二赴举

杜牧

省事却因多事力,无心翻似有心来。shěng shì què yīn duō shì lì,wú xīn fān shì yǒu xīn lái。
秋风郡阁残花在,别后何人更一杯。qiū fēng jùn gé cán huā zài,bié hòu hé rén gèng yī bēi。

偶呈郑先辈

杜牧

不语亭亭俨薄妆,画裙双凤郁金香。bù yǔ tíng tíng yǎn báo zhuāng,huà qún shuāng fèng yù jīn xiāng。
西京才子旁看取,何似乔家那窈娘。xī jīng cái zi páng kàn qǔ,hé shì qiáo jiā nà yǎo niáng。

偶见

杜牧

朔风高紧掠河楼,白鼻騧郎白罽裘。shuò fēng gāo jǐn lüè hé lóu,bái bí guā láng bái jì qiú。
有个当垆明似月,马鞭斜揖笑回头。yǒu gè dāng lú míng shì yuè,mǎ biān xié yī xiào huí tóu。

醉倒

杜牧

日晴空乐下仙云,俱在凉亭送使君。rì qíng kōng lè xià xiān yún,jù zài liáng tíng sòng shǐ jūn。
莫辞一盏即相请,还是三年更不闻。mò cí yī zhǎn jí xiāng qǐng,hái shì sān nián gèng bù wén。